Lộc Kim Triều thực sự không còn tâm trí đâu để để ý đến tấm da dê đang phát điên.
Cô cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, cần bác sĩ, cần thuốc giảm đau, tốt nhất là đoàn tàu có thể xuất hiện ngay trước mặt mình trong giây tiếp theo, rồi cô có thể lên tàu, tiêu tốn tiền mua mệnh để chữa khỏi những vết thương trên người cùng cơn choáng váng trong đầu.
Nhưng tất cả cũng chỉ là tưởng tượng.
Nôn xong, cơ thể hình như dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút. Lộc Kim Triều cố gắng khống chế để bản thân khi đi lại không vô tình giẫm vào bãi cỏ bên cạnh, hoặc do tinh thần buông lỏng mà không giữ nổi cơ thể, dẫn đến té ngã. Giờ đây, ngay cả việc đi bộ bình thường đối với cô cũng trở thành một chuyện hao tổn sức lực.
Trong ký ức mơ hồ, ở thế giới thực, cô chưa bao giờ thảm hại đến mức này, nhưng từ khi đặt chân lên đoàn tàu, cô đã trải qua cả những tình huống còn thảm hại hơn.
【Thật đáng thương.】
【Trông như sắp c.h.ế.t rồi.】
【Cô còn sức mà đi nữa sao?】
【Hay là nằm xuống nghỉ một lát đi?】
【Cứ thế nằm ở đây, rồi yên ổn mà c.h.ế.t đi, tôi thấy như vậy cũng không tệ.】
Da dê lại bắt đầu lảm nhảm mấy lời quái gở. Vừa thấy những hàng chữ m.á.u vặn vẹo trước mắt, Lộc Kim Triều lại muốn nôn.
“Mi có thể ngậm cái miệng thối lại không.” Cô vốn định để giọng điệu nghiêm khắc, hoặc chí ít cũng phải dữ dằn một chút, nhưng cô thật sự không còn chút sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895991/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.