Quá gần rồi.
Nếu không làm gì đó, có lẽ lần chuông tiếp theo vang lên, cô sẽ bị quỷ bắt được.
Lộc Kim Triều hiểu rõ trong lòng, một khi người bình thường bị quỷ chạm vào thì sẽ mất hết khả năng phản kháng.
Sân ga không phải phim kinh dị, con người tuyệt đối không thể dựa vào thể lực hay mấy vật dụng tầm thường để dây dưa với quỷ. Những thứ như gạo nếp, gỗ đào, mấy trò m.á.u chó thì càng là chuyện nực cười. Ở đây, thứ duy nhất có thể chống lại quỷ, chỉ có dị vật và mệnh cách đặc biệt.
Nhưng hiện giờ cô không có mệnh cách đặc biệt, mà cái dị vật duy nhất trong tay, cũng có khác gì quỷ đâu chứ!
Lộc Kim Triều nghiến răng càng chặt, cô không muốn dễ dàng thỏa hiệp. Thế nhưng đối diện với loại tồn tại vô giải như quỷ, một người bình thường như cô, cho dù có tính toán kỹ đến đâu, chỉ cần nó áp sát, thì vẫn chẳng còn cách nào!
Những thứ như này lẽ ra chỉ nên tồn tại trong phim ảnh thôi mà!
Tiếng chuông mang đến áp lực khủng khiếp, việc chạy trốn với tốc độ cao khiến thể lực cô không ngừng tụt xuống. Lộc Kim Triều nghe thấy nhịp tim nặng nề và tiếng thở dồn dập của mình, cảm giác được mồ hôi thấm ướt quần áo, cùng luồng lạnh buốt như kim châm từ sau gáy lan xuống.
Cô đã dốc hết sức bỏ chạy, thế nhưng tiếng chuông lại lần nữa vang lên, vẫn ở ngay phía sau!
Khoảng cách chẳng hề xa ra, thậm chí còn gần hơn!
Giống như… quỷ đã dán sát vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895990/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.