Âm thanh? Lộc Kim Triều có chút nghi hoặc, cô lắng tai nghe, nhưng lại chẳng hề thấy tiếng động kỳ lạ nào. Hòa lẫn trong bóng tối, chỉ là những âm thanh bình thường của ban đêm.
“Âm thanh gì cơ?” Lộc Kim Triều lập tức truy hỏi.
Trực giác của cô mách bảo, đây rất có thể là một trong những manh mối.
Tiêu Bình đã từ dưới đất đứng lên, sắc mặt cảnh giác xen lẫn hoảng loạn nhìn về phía sau — đó là hướng phòng truy điệu.
“Tôi nghe thấy rồi.”
Giọng anh ta căng cứng đến mức gần như thần kinh: “Tiếng chuông bạc.”
“Nó tới rồi! Nó tới đuổi tôi rồi!”
Vừa nói, đôi chân vốn đã rã rời lại lần nữa cử động, anh nhanh bước chạy về phía khác. Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn lúc trước khi chạy ra khỏi sảnh phục vụ.
Hơn nữa, phương hướng anh ta chạy trốn lại không phải là nhà xác.
Lộc Kim Triều không dừng lại tại chỗ, nếu Tiêu Bình không phải ảo giác, thì ở lại nơi này chính là hành động cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ là, cô cũng không lựa chọn đuổi theo Tiêu Bình, mà tiếp tục đi về phía nhà xác.
Đêm nay hiện tượng quỷ quái càng lúc càng nghiêm trọng, cô không thể tiếp tục trì hoãn nhiệm vụ nữa. Hoàn thành nhiệm vụ sớm, trở lại phòng trực, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất.
Trong đầu Lộc Kim Triều liên tục tràn lên đủ loại ý nghĩ, nhưng bước chân cô không hề chậm lại.
Thể lực của cô vẫn còn sung mãn, chẳng mất bao lâu đã đến cửa vào nhà xác.
Trong bóng đêm, nơi này càng thêm âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895989/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.