Ánh đèn pin vẫn sáng rực, khiến trái tim bất an của Tiêu Bình không đến mức hoàn toàn mất kiểm soát. Cuối cùng, anh ta vẫn không thể thốt ra câu nói kia, ngầm thừa nhận mình đúng là một kẻ nhát gan.
Anh ta nhìn thấy tay Lộc Kim Triều đặt lên tay nắm cửa.
Tim anh ta lập tức treo ngược lên.
Tay nắm cửa bị vặn, “cạch” một tiếng, khóa cửa đã mở.
Hơi thở của anh ta trở nên gần như vô thanh, ánh mắt dán chặt vào tay nắm cửa, trái tim cũng theo đó mà phập phồng.
Cánh cửa bị từ từ đẩy mở, một khe cửa tối đen hiện ra trước mắt Tiêu Bình.
Bên trong chẳng thấy gì, một màu đen kịt, hoặc cũng có thể là do khe cửa còn quá nhỏ.
Động tác của Lộc Kim Triều không hề chậm trễ, rất nhanh, cửa đã mở được một nửa, ánh sáng từ hai chiếc đèn pin cũng chiếu vào trong.
Cho đến lúc này, ánh sáng từ đèn pin trong tay Tiêu Bình vẫn không hề thay đổi, điều đó khiến anh ta vừa mừng rỡ vừa sợ hãi vì chuyện ở sảnh dịch vụ ban nãy. Lần này, anh ta không dám nhìn thẳng vào bên trong nữa, mà chọn cách trước tiên nhìn xuống nền đất ngay trước cửa phòng truy điệu.
Như vậy, cho dù bên trong thật sự có gì đó, anh ta cũng sẽ không trực tiếp đụng mặt.
Tiêu Bình cảm thấy ý nghĩ này của mình không hề sai.
Ánh đèn pin vô cùng sáng rõ, soi tỏ từng đường vân trên nền gạch. Đây là lần đầu anh ta nhìn kỹ, nền gạch ở đây là màu xám trắng xen kẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895988/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.