Nhưng Tiêu Bình thậm chí không có thời gian để than thở vì sự quyết đoán của Lộc Kim Triều, chỉ có thể lảo đảo, gần như lăn bò trên mặt đất để đứng dậy. Chân tay anh ta run rẩy không ngừng, đó là phản ứng sinh lý không thể khống chế.
Dù đã gắng gượng đứng lên, nhưng trong đầu Tiêu Bình vẫn ong ong không dứt, cảnh tượng vừa rồi không ngừng lặp lại trong óc, khiến anh ta hoàn toàn không thể bình tĩnh lại.
Nhưng thiếu nữ vốn có thái độ lạnh lùng chợt nhìn anh, giọng điệu dịu xuống:
“Đấy, chẳng phải anh làm được rồi sao?”
“Đã có thể đứng dậy, thì cũng có thể sống sót.”
Câu nói ấy, vô cớ khiến tận đáy lòng Tiêu Bình dâng lên một chút ấm áp cùng dũng khí.
Dù cơ thể anh ta vẫn run rẩy, nhưng cảm xúc tuyệt vọng sụp đổ đã thực sự dịu bớt nhiều.
Anh ta cũng dần lấy lại khả năng suy nghĩ.
Anh ta muốn nói lời cảm ơn, nhưng Lộc Kim Triều rõ ràng chẳng cho anh ta cơ hội, nói xong câu đó liền xoay người bước về phía điểm tuần tra tiếp theo.
Tiêu Bình lập tức thấy trong lòng phức tạp: trước mặt Lộc Kim Triều, anh ta hoàn toàn là một đồng đội vô dụng. Nhưng anh ta cũng chẳng kịp than thở gì, chỉ có thể lê đôi chân rệu rã mà bám sát theo sau.
Anh ta nghĩ, nếu có thể còn sống đi ra, nhất định anh ta phải cảm ơn người đồng đội này cho tử tế.
Hiện tại, Tiêu Bình đã không muốn nghĩ tới những việc tiếp theo nữa, dù đêm nay mới chỉ qua được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-gap-quy/4895987/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.