“Phùng Tư Thời, anh có tin em không?”
Anh không trả lời.
Chỉ đút hai tay vào túi quần, ánh mắt lạnh nhạt, rồi chậm rãi bước tới, nắm lấy cổ tay tôi.
Tay áo choàng ngủ rộng thùng thình trượt xuống, để lộ ra vết sẹo dài chạy dọc cánh tay tôi.
Phòng không bật đèn, ánh sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa hắt vào, khiến nét mặt anh chìm trong bóng tối.
Anh lặng lẽ nhìn vết sẹo thật lâu, như muốn xuyên qua nó để đọc được điều gì đó từ trong tôi.
“A Vụ, hôm nay sau khi quay xong em đã đi đâu?”
“Nói thật cho anh nghe thì anh sẽ tin em.”
Ngón tay anh lướt nhẹ qua vết sẹo đó.
Động tác dịu dàng, nhưng ẩn dưới sự dịu dàng ấy lại là sự lạnh lẽo như lưỡi dao.
6.
Quy tắc chim hoàng yến, điều thứ ba: Không được che giấu. Có hỏi thì phải trả lời.
Sau khi quay xong phim hôm nay, tôi có đến một nơi.
Nghĩa trang Hoa Đình.
Ở đó chôn cất Chu Tịch Bạch, người mà tôi vô cùng, vô cùng biết ơn.
Chắc là trợ lý đã lén nói với Phùng Tư Thời rồi.
Cô ta luôn nghe lời Phùng Tư Thời.
Nhưng tôi vốn không định giấu anh, nên trả lời thẳng:
“Em đến nghĩa trang Hoa Đình.”
Phùng Tư Thời bóp chặt cổ tay tôi, ánh mắt âm u như đang nén cơn tức giận.
“Vậy nên, em cúp máy của anh chỉ vì đến nơi đó?”
“Hôm nay em đóng máy, vui lắm nhỉ?”
“Vui đến mức việc đầu tiên nghĩ đến là đi tìm một người đã c/h/e/t?”
Lại nữa rồi.
Mỗi lần nhắc đến ba chữ Chu Tịch Bạch, tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-cua-chim-hoang-yen/4891380/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.