Bùi Quan Độ cúi đầu nhìn Thiệu Dã. Cậu vẫn đang đắm chìm trong niềm tự hào vì bản thân quá giỏi, thấy Bùi Quan Độ nhìn mình, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Cười cái gì chứ?
Ánh mắt Bùi Quan Độ dời xuống. Trên làn da màu mật ong của Thiệu Dã đầy những dấu vết lấm tấm, có cái do y vừa cắn, có cái là “di chứng” từ tối qua. Bụng cậu căng chặt, phủ một lớp mồ hôi sáng bóng. Để phối hợp với nhịp điệu của Bùi Quan Độ, cậu đã phải cố gắng mở rộng hai chân hết cỡ, chống lên hai bên.
Bùi Quan Độ thưởng thức khung cảnh trước mắt một lát, rồi lại nhìn về khuôn mặt cậu. Đôi môi Thiệu Dã dày hơn hắn một chút, cắn vào vừa mềm vừa đàn hồi, khác hẳn với cơ ngực. Hàm răng cậu trắng muốt, sống mũi cao thẳng, đôi mắt có chút xếch nhẹ phản chiếu ánh đèn phía trên, sáng rực như có cả một bầu trời sao thu nhỏ bên trong.
Đáng yêu thật.
Bùi Quan Độ cũng bật cười.
Thiệu Dã ngơ ngác nhìn y, bệ hạ cười cái gì vậy? Chẳng lẽ cũng cảm thấy cậu siêu đỉnh sao?!
Thế là nụ cười trên môi Thiệu Dã càng tươi hơn. Nhìn cậu cười vui vẻ như thế, Bùi Quan Độ bỗng rất tò mò không biết cái đầu nhỏ này đang nghĩ gì. Nhưng ngẫm lại độ “bay xa” của suy nghĩ cậu hằng ngày, y quyết định bây giờ không hỏi nữa.
Đêm xuân ngắn ngủi, chuyện quan trọng là phải biết trân trọng.
Bùi Quan Độ vừa cử động, nụ cười của Thiệu Dã lập tức cứng đờ, hít mạnh một hơi lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182970/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.