Bên trong Thánh điện Wingrice, vị thần vĩ đại của vực sâu, Eldus, lặng lẽ ngồi trên thần tọa. Ngài dịu dàng nhìn vị Đại Thần Quan đang hấp tấp chạy vào từ bên ngoài.
Thiệu Dã chạy quá gấp, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc, mà cũng phải thôi, cậu muốn Eldus tận mắt chứng kiến cảnh bàn tay vô hình kia sàm sỡ mình như thế nào! Tấm lưng trần màu mật ong hoàn toàn phơi bày dưới ánh nhìn của Eldus. Vì chạy quá nhanh, bước chân đã dừng lại, nhưng cơ ngực vẫn theo nhịp thở mà khẽ rung động.
“Thần của con ơi!” Thiệu Dã nhìn thấy Eldus liền hô lớn.
Eldus cúi mắt, ánh nhìn dừng trên cơ ngực căng tràn của Đại Thần Quan, giọng điệu dịu dàng mà quan tâm: “Sao vậy?”
Thiệu Dã cúi đầu liếc nhìn, bàn tay kia đâu rồi?! Sao bây giờ lại không sờ nữa?!
Hả?!
Có phải nhìn thấy Thần linh của cậu nên sợ hãi rồi không?! Đồ nhát gan!
Cậu mím môi, nghiêm túc nói với Eldus: “Thần của con ơi, con nghi ngờ có thứ gì đó đã lẻn vào Wingrice cùng chúng ta.”
Eldus lộ ra chút kinh ngạc rất tự nhiên, nhìn cậu mà nói: “Có lẽ do ta bị giam cầm quá lâu trên Đài Than Thở, thần lực bị suy yếu nên không nhận ra. Ngươi phát hiện bằng cách nào?”
Thiệu Dã trầm mặc, khẽ nhíu mày, xem ra bàn tay vô hình kia chỉ nhắm vào cậu mà thôi.
Thấy cậu không trả lời, Eldus tiếp tục truy hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cậu chạy đến tận đây giữa đêm khuya là để mách lẻo với thần linh của mình, thế mà khi thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182941/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.