Bùi Hành đi đến mép giường, rũ mắt nhìn chàng trai trẻ tuấn tú đang ngồi trên giường. Chàng trai trẻ ngẩng đầu, tối qua cậu ngủ rất ngon, đôi mắt sáng ngời có thần, miệng hơi hé mở.
Chiếc áo sơ mi trắng như tuyết mở rộng, trên ngực đều là những vết đỏ loang lổ mà Bùi Hành để lại tối qua, nhưng trông không còn rõ ràng như tối qua nữa.
Bùi Hành có chút tiếc nuối, tiếc là những dấu vết đó cũng như tin tức tố anh để lại rất nhanh sẽ tan biến, cũng tiếc là bây giờ đang phát sóng trực tiếp, anh không thể in những dấu vết đó lên người cậu lần nữa.
Bùi Hành quỳ một chân trên giường, cúi người xuống, vươn tay giúp Thiệu Dã cài từng chiếc cúc áo sơ mi.
Anh ở rất gần, hơi thở phả vào ngực Thiệu Dã, Thiệu Dã cúi đầu, nhìn mái tóc dài mềm mại của Bùi Hành, có chút muốn vươn tay sờ thử.
Ngón tay cậu khẽ động, nhưng vẫn không dám, cậu hạ giọng, hỏi Bùi Hành: “Thầy Bùi, em làm vậy được không?”
Cậu vừa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp cài micro lên quần áo, nên cũng không sợ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nghe thấy.
Bùi Hành khẽ cười một tiếng, nói với Thiệu Dã: “Tạm được.”
Thiệu Dã lắc đầu, chuyện này dễ mà, mười ngón tay của Bùi Hành thon dài, cũng rất linh hoạt, nhưng khi cài cúc áo lại có vẻ hơi vụng về.
Thiệu Dã cảm thấy với thời gian này, mình gần như đã mặc xong quần áo đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi, nhưng Bùi Hành mới cài được đến chiếc cúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182926/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.