Sao tự nhiên thầy Bùi lại như vậy? Chẳng lẽ là kỳ mẫn cảm sắp đến rồi sao?
Thiệu Dã muốn dời mắt đi. Lý trí mách bảo cậu nên quay đi ngay, nhưng không biết tại sao, đôi mắt cứ như bị cố định lại.
Cậu đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chỗ đó.
Thiệu Dã không biết mình có phải hoa mắt không, nhưng dường như thứ kia còn vừa giật nhẹ một cái?!
Cậu dụi mắt thật mạnh, cuối cùng cũng hoàn hồn. Bỗng nhận ra miệng hơi khô, nhưng mà cốc nước duy nhất trên bàn trà đã bị chính mình hắt lên người rồi. Muốn uống nước thì phải ra tận cửa lấy.
Nhưng giờ cậu căn bản không nhấc chân lên nổi.
Thiệu Dã cứ đứng yên như trời trồng, không dám động đậy, mãi lâu sau mới dám liếc trộm sang chỗ khác. Lần này, ánh mắt cậu rơi lên khuôn mặt của Bùi Hành. Thấy anh đang nhẹ nhàng cắn lấy cơ ngực của cậu.
Trời ạ! Thiệu Dã cảm nhận được chút đau nhói, nhưng quan trọng hơn là còn có một cảm giác kỳ lạ khó tả thành lời đang tràn khắp cơ thể.
Cậu cúi đầu, nhìn thẳng vào gương mặt hoàn mỹ của Bùi Hành. Cậu nghĩ, thầy Bùi chắc thật sự đang dùng truyền dẫn xương để nghe nhịp tim của mình rồi.
Nhưng từ khi nào lưỡi cũng có thể truyền dẫn qua xương vậy?!
Thiệu Dã cắn chặt môi, sợ rằng nếu không khống chế sẽ lỡ phát ra âm thanh kỳ quặc.
Rất không ổn!
Thầy Bùi thực sự không phải đang vào kỳ mẫn cảm chứ?!
Không biết bao lâu trôi qua, Bùi Hành cuối cùng cũng chịu buông răng ra. Anh ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182925/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.