Nhân viên mặc đồng phục đứng ngoài khoang trò chơi, nhìn Thiệu Dã cười tươi rói. Vừa thấy cậu tỉnh dậy, anh ta còn chưa kịp mở miệng thông báo kết quả trò chơi thì đã thấy Thiệu Dã giơ tay lắc lắc, ý bảo: “Không cần nói, tôi biết rồi.”
Lại là hạng nhất. Anh Dã đã quá quen rồi. Haizz, trò chơi này thiết kế kém quá, ngoài hạng nhất ra thì không có lựa chọn nào khác à?
Thiệu Dã ngồi dậy khỏi khoang trò chơi, thở dài một tiếng, vô địch là một nỗi cô đơn khó nói thành lời.
Nhân viên tiến lên một bước, lễ phép hỏi: “Bây giờ cậu có cần gì không ạ?”
Thiệu Dã ngước lên, ánh mắt đầy mong đợi: “Bệ hạ thế nào rồi? Tôi có thể gặp ngài không?”
Nhân viên liếc nhìn quang não trên cổ tay rồi tiếc nuối nói: “Xin lỗi cậu Thiệu, hôm nay e là không được rồi. Giờ này viện Nguyên Lão đã đóng cổng nộp đơn. Đợi sáng mai họ đi làm, tôi sẽ nộp đơn giúp cậu ngay, được không ạ?”
Không lẽ bắt cậu đêm hôm lén đột nhập hoàng cung, làm một trận “giang hồ lãng tử vì yêu mà liều mạng” chắc?
Thiệu Dã nhíu mày: “Viện Nguyên Lão tan làm sớm thế à?”
“Dạ đúng,” nhân viên giải thích, “mỗi thứ Tư và thứ Sáu, họ được về sớm hai tiếng.”
Thiệu Dã: “…”
Viện Nguyên Lão cũng biết sống hưởng thụ quá ha, đề nghị nhân rộng chính sách ra toàn quốc luôn đi.
Mặc dù hơi thất vọng, nhưng cậu cũng đành chịu. Dù sao ngày mai cũng không muộn, cậu tự an ủi bản thân. Tuy không thể gặp bệ hạ ngay lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182915/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.