Thấy Bùi Hành cứ đứng im không nhúc nhích, Thiệu Dã lại gọi lần nữa: “Thầy Bùi?”
Bùi Hành hạ tay đang xoa thái dương xuống, lắc đầu: “Không cần đâu.”
Thiệu Dã nghiêng đầu: “Anh không thấy khó chịu à?”
“Cũng ổn.” Bùi Hành mỉm cười lịch sự, nhẹ nhàng đáp: “Cậu đưa cậu ta lên lầu, tiêm một liều thuốc ức chế đi.”
Thiệu Dã “ồ” lên một tiếng, bước đến bên ghế sofa, đỡ Thời Vũ Thần đang ngây ngô như trên mây dậy, rồi quay đầu hỏi tiếp: “Thuốc ức chế ở đâu? Tiêm kiểu gì?”
Bùi Hành: “……”
Anh thở dài: “Thôi kệ đi, nhân viên sắp tới rồi, để họ xử lý.”
Thiệu Dã vừa nghe thế liền thả tay ra. Thời Vũ Thần lập tức rơi bịch trở lại sofa, mặt ngơ ngác như vừa xuyên không về trái đất. Thiệu Dã lại quay sang, ánh mắt đầy lo lắng: “Thầy Bùi, anh thật sự không sao chứ?”
Dân mạng nhanh chóng nhảy vào comment nhìn Thời Vũ Thần nằm bất động trên sofa và Lars nhảy zombie ngoài ban công thì có vẻ hai ông kia mới là người có chuyện.
Bùi Hành lắc đầu, vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh.
Thiệu Dã là một beta, không ngửi được mùi pheromone trong không khí. Hơn nữa, chắc hồi học sinh sinh lý học toàn ngồi ngủ nên chẳng hiểu nổi vì sao alpha chỉ cần ngửi thấy pheromone là phát điên, rồi cắn một phát lại tỉnh táo ngay. Chả lẽ răng alpha có tẩm thuốc an thần?
Ngẫm lại, vẫn là thầy Bùi đáng tin nhất. Thiệu Dã lặng lẽ trượt về phía Bùi Hành, ánh mắt lấp lánh như học sinh sắp hỏi bài giáo viên nhưng còn ngại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182916/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.