Lục Thần đứng đó, im lặng hồi lâu. Mặt trời gay gắt chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, làm anh ta choáng váng. Hoặc cũng có thể là tức quá hóa ngất.
Anh ta hỏi: “Sư phụ, đừng nói với con là… sư huynh của con họ Tống, tên Tống Quan Lan nhé?”
Sư phụ suy nghĩ một lúc, hình như đúng là tên này thật. Năm đó, ông lang thang khắp nơi hành đạo, đến H thành, phát hiện ở phía đông thành phố có một ngôi nhà phóng ra luồng tử khí ngút trời. Ông cứ tưởng đó là một gia đình giàu lòng nhân ái, tích đức hành thiện nên tò mò đến xem thử.
Ai ngờ đâu, cảnh tượng trước mắt lại là đám đạo sĩ thiên sư của Thiên Thủy Quan đang cấu kết với lão gia nhà đó. Luồng tử khí kia không phải do làm việc thiện mà có, mà là rút từ người một đứa trẻ. Cậu bé bị nhốt trong căn nhà tôn nhỏ ở sau núi, xanh xao gầy gò đến mức trông như chỉ còn da bọc xương.
Thời điểm sư phụ đến, đứa trẻ đó đã bị nhốt suốt mấy năm trời. Ông biết trên đời này trẻ con khổ cực không đếm xuể, bản thân mình cũng chẳng thể cứu vớt hết tất cả, nhưng đứa trẻ này thực sự có gì đó rất kỳ lạ.
Ông tính thử một quẻ, kết quả ra cực kỳ xấu. Nếu để Thiên Thủy Quan thành công, nhân gian sẽ gặp đại nạn; Nhưng nếu cứu được đứa trẻ này, có khi còn giữ lại một tia hi vọng.
Có điều, giúp cậu bé đồng nghĩa với việc bản thân cũng dính nghiệp, ảnh hưởng đến đạo hạnh tu luyện. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182914/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.