Trời âm u nặng trĩu, mưa bên ngoài rơi mỗi lúc một to, từng giọt mưa đập lộp độp vào kính xe giống như tiếng tim đập loạn nhịp của Thiệu Dã.
Trong xe ánh sáng lờ mờ, không gian vốn đã không rộng rãi giờ lại càng thêm chật chội khi Tống Quan Lan nghiêng người sát lại gần.
Thiệu Dã cảm giác mỗi hơi thở mình hít vào đều mang theo hơi thở của đại ca. Cậu lưng dán chặt vào ghế, chớp mắt một cái, rồi lại chớp thêm cái nữa.
“Nhìn gì vậy?” Tống Quan Lan hỏi.
Thiệu Dã bối rối: “Đại ca, anh thực sự muốn em làm bạn trai anh à?”
Tống Quan Lan giơ tay lên, nhẹ nhàng véo má cậu một cái, rồi hỏi ngược lại: “Hối hận rồi à?”
Hối hận á? Đừng hòng! Thiệu Dã lắc đầu như trống bỏi, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Phải làm bao lâu?”
Tống Quan Lan không trả lời câu hỏi mà nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ hỏi lại: “Em muốn làm bao lâu?”
Bao lâu ư? Thiệu Dã tất nhiên là muốn mãi mãi rồi, nhưng cậu vẫn chưa dám nói thật. Dù sao đến giờ đại ca vẫn chưa biết cậu là một con thỏ thành tinh, lỡ mai sau biết cậu không phải con người, liệu đại ca có còn muốn bên nhau nữa không?
Thấy Thiệu Dã cau mày, vẻ mặt rối ren, Tống Quan Lan cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ, giọng nói trầm ấm như đang dỗ dành: “Một đời, được không?”
Thiệu Dã cảm thấy một đời vẫn còn quá ngắn. Cậu nghiêm túc hỏi lại: “Vậy kiếp sau thì sao?”
Tống Quan Lan bật cười, ánh mắt dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182913/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.