Tống Quan Lan cúp điện thoại, đi đến bên giường, thỏ trắng nằm nghiêng trên giường, bụng mềm mại phập phồng theo nhịp thở.
Anh đưa tay ra, xoa bụng cậu hai cái, thỏ ngủ say sưa, không biết khi nào mới tỉnh.
Tống Quan Lan cúi đầu, hôn lên trán cậu, thỏ con đáng thương, bạn gái em vì mười vạn tệ mà bỏ rơi em rồi.
Tối qua Thiệu Dã thật sự quá mệt, lại ngủ muộn, thấy cậu nhất thời nửa khắc chưa tỉnh lại được, Tống Quan Lan dứt khoát bế cậu vào lòng, đến thư phòng mở cuộc họp trực tuyến.
Thỏ ngủ rất say, không biết có phải mơ không, cứ vô thức rúc vào lòng Tống Quan Lan, cào áo sơ mi anh nhăn nhúm, Tống Quan Lan cũng không để ý, lúc thì xoa bụng cậu, lúc thì vuốt lưng cậu.
Một loạt động tác này khiến mọi người trong cuộc họp trợn mắt há hốc mồm, khi nào thì ông chủ bắt đầu nuôi thỏ vậy? Sao trước đây không thấy ông chủ thích động vật nhỏ như vậy nhỉ?
Gần đến trưa, Thiệu Dã cuối cùng cũng tỉnh giấc, cậu đưa chân trước lên định rửa mặt, nhưng động tác mới được một nửa thì nhận ra có gì đó không đúng.
Tống Quan Lan đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu, còn mình thì nằm sấp trên bụng anh, lại là nguyên hình.
A!
Thiệu Dã vội vàng nhảy xuống khỏi đùi Tống Quan Lan, biến về hình người, giả vờ căm phẫn tố cáo với Tống Quan Lan: “Đại ca, lão đạo sĩ Vân Dương kia xấu xa quá! Chắc chắn là ông ta biến em thành thỏ!”
Tống Quan Lan đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182912/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.