Đầu óc Thiệu Dã trống rỗng, hai tai cậu dựng đứng, ngơ ngác nhìn Tống Quan Lan đã ngồi dậy trên giường.
Đại ca tỉnh dậy từ lúc nào vậy! Anh ấy đã thấy bao nhiêu rồi? Còn vừa nãy đại ca đã thò tay vào chỗ nào của mình vậy!
Đầu cậu giờ như nồi cháo, không thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Tống Quan Lan quả thật không ngờ Thiệu Dã lại bị anh dọa đến mức biến về nguyên hình luôn, bé tí tẹo, lông xù xù, đáng yêu hết cỡ.
Chỉ là cái thời điểm này nó không được đúng lắm.
Tống Quan Lan đưa tay ra, xoa đầu chú thỏ nhỏ một cái.
Thiệu Dã theo bản năng há miệng, trông càng ngơ ngác hơn.
Lúc này cậu mới nhận ra mình không chỉ bị đại ca phát hiện mà còn biến thành thỏ ngay trước mặt đại ca nữa, lát nữa cậu nói với đại ca là mình bị lão đạo sĩ Vân Dương hại thành thế này, đại ca có tin không nhỉ?
Hay là cậu cứ chối quách đi cho xong.
Dù sao phòng ngủ giờ vẫn chưa bật đèn, chắc đại ca cũng không nhìn rõ lắm đâu, cứ coi như bản thân Thiệu Dã mộng du ra ngoài chơi, con thỏ lưu manh trên giường kia không liên quan gì đến cậu cả.
Đợi đại ca ngủ rồi cậu sẽ biến lại, đại ca không hỏi, cậu không nói; đại ca mà hỏi, cậu ngạc nhiên.
“Sao lại biến thành thế này?” Tống Quan Lan hỏi cậu.
Thiệu Dã chớp mắt, đưa chân trước lên dụi mặt, cậu là một con thỏ nhỏ, cậu không hiểu tiếng người.
Cậu nghĩ, đây chắc chắn là báo ứng cho việc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182911/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.