Tống Quan Lan giơ tay lên, lần nữa xoa xoa thái dương, lần này thì thật sự thấy hơi đau rồi. Anh có thể đập vỡ đầu con thỏ nhỏ ra xem bên trong có gì không vậy?
Thấy Tống Quan Lan mãi không nói gì, Thiệu Dã lại gọi một tiếng: “Đại ca?”
Tống Quan Lan hạ tay xuống, hỏi: “Em nghĩ sao lại muốn đi nhảy ở đó?”
Thiệu Dã ưỡn ngực, đáp đầy khí thế: “Kiếm tiền chứ sao!”
“Kiếm tiền?” Tống Quan Lan đột nhiên cười khẽ một tiếng, nói: “Anh còn tưởng…”
“À?” Thiệu Dã dựng thẳng tai lên, cố lắng nghe nhưng vẫn không nghe rõ Tống Quan Lan nói gì. Cậu tò mò hỏi: “Tưởng gì cơ?”
“Không có gì.” Tống Quan Lan đáp.
Thiệu Dã ồ một tiếng, cúi đầu, híp mắt chăm chú quan sát bức ảnh chàng trai mặc đồ da, ôm cột thép lộn ngược trên sân khấu. Đây là nhảy kiểu gì vậy? Cậu học theo được không?
Tống Quan Lan nhìn cậu, hỏi tiếp: “Sao lại muốn kiếm tiền? Không đủ tiêu à? Hay là hẹn hò với Đình Đình tốn kém quá?”
Thiệu Dã lắc đầu: “Em muốn mua nhà.”
Ba căn luôn!
Nhưng giá nhà ở thành phố H đắt đỏ, khu của đại ca còn đắt đến mức phát rồ, toàn biệt thự xa hoa, muốn mua một cái nhà vệ sinh riêng thôi cũng không nổi. Đến giờ Thiệu Dã còn không dám tính mình phải làm thuê bao nhiêu năm mới mua được một căn biệt thự của riêng mình.
Thỏ sống thật khổ quá mà!
Tống Quan Lan nhìn cậu, hỏi: “Ở nhà anh không vui nên muốn chuyển ra ngoài?”
“Không phải.” Thiệu Dã lắc đầu phủ nhận ngay. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182910/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.