“Thả lỏng chút đi.” Tống Quan Lan nhẹ nhàng vỗ vào mông cậu một cái.
Thiệu Dã: “…”
Tai cậu run rẩy bất an, đại ca đang làm gì vậy?
Thật sự rất khó thả lỏng mà.
Cậu quay đầu nhìn Tống Quan Lan, Tống Quan Lan cúi đầu, Thiệu Dã không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này, chỉ thấy khóe môi anh dường như đang cong lên, trông có vẻ rất vui.
Thiệu Dã hơi yên tâm, cơ bắp căng thẳng cũng có thể thả lỏng ra, nhưng Tống Quan Lan không vỗ mông cậu nữa, anh đang nghịch nghịch cái đuôi nhỏ trắng muốt phía sau mông cậu.
Thật sự rất đáng yêu.
Sao lại mọc ra được nhỉ?
Tống Quan Lan trước đây không hề nghĩ rằng mình sẽ thích những thứ lông lá nhỏ bé này, đương nhiên, trước đây anh cũng không thích thứ gì cả, khi bị nhốt trong căn nhà tôn nhỏ phía sau nhà cũ họ Tống, anh chỉ nghĩ sau này sẽ kéo cả nhà họ Tống xuống địa ngục như thế nào.
Thật ra, nếu nói anh hận ông cụ nhà họ Tống đến mức nào thì cũng không hẳn, sau khi rời khỏi căn nhà tôn đó, anh có được tự do, có thể đến bất cứ nơi nào trên thế giới này, nhưng Tống Quan Lan lại cảm thấy mình không có nơi nào để đi, anh dường như cách biệt với thế giới này qua một lớp kính dày, vui buồn của người khác đều không liên quan gì đến anh.
Nhưng anh dù sao cũng không muốn ông cụ nhà họ Tống chết quá vui vẻ, cũng không muốn người nhà họ Tống sống quá thoải mái, những thứ họ nên trả cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182907/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.