Lưỡi của Thiệu Dã đã l**m trên cổ Tống Quan Lan cả buổi mà vẫn chẳng nếm ra được mùi vị gì, trong lòng càng lúc càng bức bối. Rõ ràng là ngay trước mắt, thế quái nào lại không ăn được chứ!
Cậu buông miệng ra, ngẩng đầu lên nhìn Tống Quan Lan. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt đỏ hoe của cậu long lanh như sắp khóc, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tống Quan Lan nghiêng đầu hỏi: “Không ăn nữa à?”
Thiệu Dã bĩu môi. Có phải cậu không muốn ăn đâu? Là không ăn được đấy chứ! Cậu nắm lấy vạt áo sơ mi bên trong chiếc áo khoác dài của Tống Quan Lan, l**m l**m đôi môi khô khốc của mình, rồi mạnh tay giật một phát. Hai chiếc cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng bị kéo đứt, rơi xuống nền đá xanh, phát ra hai tiếng tách tách đầy bi kịch.
Tống Quan Lan: “……”
Nếu định chơi kiểu này thì chi bằng về nhà trước đi.
Nhưng Thiệu Dã không cho Tống Quan Lan cơ hội về nhà. Cậu cúi đầu lần nữa, lần này trực tiếp cắn lên xương quai xanh của đối phương. Nhưng cắn mãi cắn mãi, da không rách, máu chẳng ra, thành ra chẳng có chút thỏa mãn nào.
“Phải cắn mạnh vào.” Tống Quan Lan lại nhắc nhở cậu. Đây là con thỏ ngu ngốc chui ra từ đâu vậy?
“Đã cắn mạnh rồi.” Thiệu Dã nói mà răng vẫn còn ngậm trên xương quai xanh của Tống Quan Lan, lời nói nghe lúng búng như thể đang ngậm kẹo.
Tống Quan Lan thở dài, bất lực vỗ nhẹ lên lưng cậu hai cái. Thiệu Dã vươn lưỡi, l**m l**m
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182906/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.