Trong căn phòng tối om, Thiệu Dã nằm bên cạnh Tống Quan Lan, hương thơm kỳ lạ ấy vẫn quẩn quanh trong không khí, thơm quá thơm luôn.
Cậu mở mắt, nghiêng mặt nhìn sang Tống Quan Lan. Không ngủ được thì làm sao đây? Cậu hạ giọng gọi: “Đại ca, anh ngủ chưa?”
Tống Quan Lan trả lời: “Chưa.”
“Ừmm…” Thiệu Dã không nói gì nữa. Nhưng mới nằm được một lát, cậu lại rụt rè gọi tiếp: “Đại ca?”
Lần này, Tống Quan Lan im lặng. Thiệu Dã mắt sáng rực, gọi thêm hai tiếng nữa nhưng đối phương vẫn không đáp.
Chắc ngủ rồi nhỉ…?
Thiệu Dã lật người, lén lút dịch lại gần hơn. Hơi thở của Tống Quan Lan phả lên mặt cậu, vẫn thơm nức mũi.
Thiệu Dã nghiến răng, cắn một cái thôi…Cậu chỉ cắn một cái thôi mà…
Nhưng nên cắn ở đâu đây? Mặt thì không được rồi…
Thiệu Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say của Tống Quan Lan, xác nhận chắc chắn anh đã ngủ, rồi lén lút chui đầu vào trong chăn.
Dưới chăn còn thơm hơn nữa!!! Thiệu Dã suýt chút nữa biến lại thành thỏ, nằm cuộn tròn trong đó mà ngủ luôn cho rồi.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi thở ra. Nhưng tại sao đại ca ngủ rồi mà vẫn mặc đồ thế này?
Thiệu Dã nhẹ nhàng vươn tay, cẩn thận gỡ nút thắt ở eo chiếc áo choàng ngủ của Tống Quan Lan. Lần đầu tiên làm chuyện xấu, tay cậu run bần bật, tim đập thình thịch, tưởng chừng như muốn nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Nút áo tháo ra, Thiệu Dã nhẹ nhàng kéo áo choàng sang một bên, rồi hé miệng, cúi đầu, thè
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182905/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.