Thật sự rất muốn cắn một miếng quá đi…
Rõ ràng vẫn là người này, nhưng sao đột nhiên lại thơm quá vậy ta?
Thiệu Dã không biết phải diễn tả thế nào về mùi hương thoang thoảng trên người Tống Quan Lan. Nếu nói kỹ thì cũng chẳng có mùi gì đặc biệt, chỉ là chút hương nước hoa lẫn với mùi rượu vang còn sót lại từ bữa tiệc.
Nhưng trong đầu Thiệu Dã lúc này như đang treo một cái biển quảng cáo sáng choang, nhấp nháy không ngừng, liên tục nhắc nhở đại ca bây giờ nhất định rất ngon! Một miếng tỉnh táo cả đêm, hai miếng trường sinh bất lão! Đến cả món pudding xoài yêu thích nhất cũng không sánh bằng đại ca!
Cậu nuốt nước bọt cái ực, mắt dán chặt vào gương mặt đẹp trai như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của Tống Quan Lan, vừa nhìn vừa lẩm bẩm trong lòng đây là đại ca! Không được ăn! Không được ăn!
Nhưng chưa kịp kiềm chế, một giọng nói nhỏ khác lại thì thầm trong đầu, chỉ cắn nhẹ một cái thôi mà, sẽ không đau đâu. Dù sao đại ca cũng đang say, cắn xong là ảnh cũng chẳng biết đâu…
Thiệu Dã lắc đầu quầy quậy, cố xua đi suy nghĩ nguy hiểm đó, không được! Lỡ mình không kiểm soát được mà cắn mạnh quá làm đại ca tỉnh thì sao? Đến lúc đó biết giải thích thế nào đây?
Huống hồ hôm nay ăn cơm, đại ca còn nói sẽ tìm cho mình một công việc lương cao nữa mà! Mình không thể vô ơn bội nghĩa như vậy được!
… Nhưng chỉ cắn một cái thôi, chỉ một cái nhỏ xíu thôi mà…
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182904/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.