Lúc này, gió lạnh thấu xương, ở một góc tối tăm, lạnh lẽo khác của thành phố, Vân Dương được tiểu đồ đệ dìu dắt, cuối cùng cũng lê lết đứng dậy được.
Vân Dương đứng bên lề đường hứng gió lạnh hơn nửa tiếng đồng hồ mới đón được xe đến đón. Ông ta khập khiễng lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, móc chiếc điện thoại vỡ màn hình ra, mở WeChat, tìm nhóm đạo hữu, tag @tất cả mọi người và gửi một tin nhắn.
Thằng nhãi ranh Thiệu Dã đó đúng là biết đánh. Vân Dương dừng ngón tay đang gõ trên màn hình điện thoại một chút, phải nói là cực kỳ biết đánh mới đúng, nhưng ông ta không tin huy động toàn bộ giới thiên sư mà không tống được cậu vào sở thú.
Ông ta nhất định phải cho Thiệu Dã một bài học!
Thiệu Dã vẫn chưa hề hay biết về nguy hiểm sắp ập đến, ăn no nê, nằm trên giường ngủ say như chết.
Tống Quan Lan thì trằn trọc không ngủ được, đưa tay véo nhẹ má Thiệu Dã một cái, Thiệu Dã lầm bầm vài tiếng, rồi lại ngủ tiếp.
Ngủ nhanh như vậy, thảo nào vừa tắt đèn chưa đến hai phút đã dám hỏi mình ngủ chưa.
Khóe miệng Tống Quan Lan cong lên, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, bàn tay anh từ má Thiệu Dã trượt xuống ngực cậu, n*n b*p một hồi, Thiệu Dã trong cơn mơ màng có lẽ cảm nhận được, hoặc có lẽ đơn giản là không muốn nằm ngủ nữa, cậu lật người, chuyển sang nằm sấp.
Tống Quan Lan có chút tiếc nuối, nhưng cũng không sao, không sờ được cơ ngực thì sờ lưng và mông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-tac-chan-cho-lau-bat-nguy/5182908/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.