Chương trước
Chương sau
Đến lúc về cũng đã khuya, Lăng Tuệ mệt lử nằm vật xuống giường, phía bên cạnh vẫn trống không. Cô bắt đầu đếm nhẩm, vậy là còn tận bốn ngày anh ta mới về.
Dạo gần đây khi ngủ cùng anh, sớm bản thân đã sinh ra cảm giác khi ngủ có anh bên cạnh.
Dần dần cô chìm vào giấc ngủ, nhưng đang ngủ lại cảm giác có gì đó rất nặng đang đè lên người mình. Một vật gì luồn vào trong vạt áo cô mà làm loạn, đôi môi thì lại bị phủ phục bởi một vật gì ươn ướt.
Lăng Tuệ thở hồng hộc, cả người tựa như bị rút hơi thở, muốn vùng dậy nhưng lại không thể. Hơn nữa, lại bị một vật gì đó cắn vào vành tai rất mạnh, đôi mắt cô chập chờn mà mở ra, đập vào trước mặt cô là gương mặt của một nam nhân.
Đang là ban đêm, chút ánh trăng le lói vào khe cửa, phô lên gương mặt người đàn ông này. Sâu trong đôi mắt chất chứa sự mệt mỏi, còn có buồn nữa.
Lăng Tuệ mơ hồ nhìn nam nhân trước mặt, dường như có chút không tin. Chẳng phải anh bảo đi một tuần à?
“Lăng Tuệ. Em với tên kia có mối quan hệ gì.”
Vốn đang là giờ nghỉ ngơi, bàn tay anh tình cờ lướt điện thoại. Bắt gặp được tin tức cuộc triển lãm ấy, mà người chủ trì cuộc triển lãm trong hầu hết bức hình, bên cạnh luôn có một cô gái đi theo sau. Ánh mắt hai người nhìn rất đầy tình ý, cô gái ấy, còn nở nụ cười rất tươi nhìn người trước mặt. Từ đầu tới cuối, người chủ trì luôn dán mắt vào nữ nhân bên cạnh.
Mà một màn này, khiến Phó Mặc Quân đen lại. Anh nhanh chóng đặt chuyến bay về nước sớm nhất chỉ để muốn gặp cô, và làm rõ chuyện này.
Lăng Tuệ vốn chỉ mới ngủ dậy, nhưng khung cảnh xung quanh làm cô cảm thấy rất mơ hồ. Trước khi ngủ cô còn đếm nhẩm ngày anh về, không lẽ cô thật sự nhớ anh đến nỗi mơ cũng thấy ư. Bàn tay cô nhẹ nhàng đưa lên mặt anh, khẽ vuốt ve các góc cạnh. Sau đó hai mắt mệt mỏi khép dần lại. Nhưng ngay lúc cô vừa mới khép, phía bên vai liền cảm nhận rõ đau đớn .
“A!”
Lăng Tuệ dần dần bừng tỉnh trong cơn mê, người trong mộng còn biết cắn người à. Cô trợn tròn mắt nhìn nam nhân trước mặt.
“Anh cắn tôi.”
Đôi mắt hạnh bắt đầu đỏ lên vì giận, cô khẽ vuốt chỗ vừa mới bị cắn, đau là thật, không lẽ là anh ta thật.
“Em với tên kia có mối quan hệ gì?”
“Chẳng phải anh đi một tuần ư?”
“Trả lời, em với tên kia có mối quan hệ gì.”
Phó Mặc Quân cầm điện thoại bật tin tức kia lên cho cô. Trong bức ảnh, hai người nhìn nhau rất ý tứ. Lăng Tuệ bất giác cười khi thấy bức ảnh này. Hai tay cô luồng qua sau đầu anh, đan vào mái tóc.
“Anh ghen à?”
“Ừ.”
Phó Mặc Quân trả lời rất dứt khoát, không kì kèo.
“Tôi với anh ấy không có gì cả. Mà hình như anh ghen đến nỗi đang làm phải chạy về luôn kìa.”
“Không có gì? Sao trong bức ảnh nhìn tình tứ thế.”
Lăng Tuệ giật phắt điện thoại xuống nhìn, các phóng viên chụp góc độ này, khác nào hại cô. Hai người trông quả thật rất tình tứ, nhìn nhau đến đắm đuối.
“Tôi với anh ấy chỉ là bình thường.”

“Hôn mấy lần mà em vẫn chưa quen à?”
Lời vừa dứt anh liền đè cô xuống giường, đôi môi anh bắt đầu gặm viền môi cô. Nụ hôn lúc đầu như chuồn chuồn đạp lướt, nhưng rất nhanh đã biến thành một nụ hôn sâu.
Chỉ vỏn vẹn ba ngày, mà anh thật sự rất nhớ cô. Chỉ biết là khi thấy tin tức đó, lồng ngực anh đã thắt lại, một suy nghĩ le lói trong đầu, có khi nào cô sẽ rời khỏi anh không? Chỉ trong phút chốc, anh cảm thấy rất sợ. Sự tự chủ bình thường cũng mất đi, anh thật sự rất sợ, nếu như cô rời đi, anh sẽ đau lòng đến chết mất!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.