Hai hôm sau, đang ngồi ăn bên một quán ven đường, điện thoại bên cạnh cô lại đổ chuông. Cô lấy tờ khăn giấy lau tay, nhấn nút nghe.
“Đàn anh ạ.”
“Lăng Tuệ, tối hôm sau anh tổ chức một buổi triển lãm trưng bày giới thiệu các tác phẩm của riêng bản thân, em có muốn đến.”
Cô khẽ cau mày, hôm sau, nếu vậy thì lát nữa cô phải về thôi.
“Vâng.”
Lăng Tuệ gấp hết các đồ vào trong túi, tiện thể đem theo các tập tranh từ lâu cô đã vẽ, bên cạnh đó còn có thêm một bức hình mà cô và cha đã chụp chung. Cô ngắm nghía khung hình hồi lâu, để vào trong túi.
Trước khi đi, cô lại lần nữa ghé qua ngôi mộ. Lặng nhìn ông thật lâu, sau đó mới quay người rời đi. Khi nào cô mới xong hết mọi chuyện đây. Thù đã xong nhưng mọi thứ lại vẫn không thể quay trở lại như bình thường. Cả người phụ nữ đó và đứa em gái “tốt” nữa.
Lúc cha còn sống, sau khi họ rời đi, ông lúc nào cũng nhung nhớ. Cứ mỗi một tháng, ông lại lén lút đi lên thành phố để nhìn họ. Nhưng họ có coi ông ra gì đâu. Chê bai nghèo hèn, ham vinh hoa phú quý. Nay cứ để cho họ phải trải nghiệm cái cảm giác mất đi chỗ dựa, có lẽ sẽ thay đổi được chăng?
Rời đi vào lúc chiều, khi về căn biệt thự đã vào lúc đêm. Căn biệt thự vẫn vắng vẻ, hiu quạnh, trong đầu cô lại nhớ đến Phó Mặc Quân, anh ta đi hết ngày hôm nay sẽ trọn vẹn hai ngày, vậy còn năm ngày nữa anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185290/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.