Đến đêm, Phó Mặc Quân lần này ôm chặt cô vào lòng mình, bàn tay bắt đầu không yên phận như mọi hôm, chui vào áo ngủ của cô. Cảm nhận được bàn tay ấy, Lăng Tuệ đập một cái.
“Bỏ ra.”
Phó Mặc Quân không bỏ, vẫn cứ trêu đùa các bộ phận bên trong.
“Bỏ.”
Lăng Tuệ gằn giọng lên, trực tiếp nắm lấy bàn tay để ra ngoài, nhưng không đủ sức với anh, bàn tay vẫn cứ làm loạn.
Cô không thể làm gì, cuối cùng lực bất tòng tâm. Mãi một lúc sau, vọng lại tiếng của anh
“Ngày mai, anh phải ra nước ngoài kí hợp đồng, một tuần mới về.”
Lăng Tuệ gật gật đầu, trong lòng dấy lên chút cảm xúc buồn man mác nhưng rồi vẫn nói.
“Một tuần có lẽ tôi sẽ tự do.”
Phó Mặc Quân cau mày, kéo một bên áo cô xuống, cắn nhẹ vào bả vai. Anh đi lâu như vậy, thật sự rất nhớ cô, vậy mà cô không có tí cảm xúc gì.
“Bà xã, chi bằng đêm nay ăn mặn nhé? Có lẽ ăn xong anh sẽ yên tâm mà đi hơn.”
Khóe miệng Lăng Tuệ giật giật vài cái, dứt khoát nói.
“Không.”
Sáng hôm sau, theo thói quen, bàn tay cô khẽ quờ sang một bên. Nhưng phía bên đã không còn hơi ấm từ lâu rồi, cô ngồi dậy, khắp vai thì đau nhức. Đêm qua thấy cô từ chối, anh rất an phận không làm gì, chỉ gặm nhấm con người cô thôi.
Bây giờ Phó Mặc Quân đã đi rồi, Lăng Tuệ nhanh chóng gom vài bộ vào túi. Cô bước xuống dưới lầu, thấy vậy dì Phương mới nói.
“Cô Tuệ, thiếu gia đã đi từ sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185289/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.