Cuộc triển lãm cứ thế kéo dài trong vòng bốn tiếng đồng hồ, Lăng Tuệ sau cùng theo Phó Mặc Quân, chỉ có thể tạm biệt Chu Nam mà rời đi.
Đến khi bước lên xe, nét u ám trên gương mặt Phó Mặc Quân vẫn chưa được xua tan. Anh cứ thế ngồi im lặng một góc không nói không rằng.
Đối với hành động này, Lăng Tuệ rất hài lòng, không ai đụng ai. Nhưng trợ lí thì liên tục lau mồ hôi,
thiếu gia, những lúc giận dữ hay có chuyện, đều rất im lặng, mà đã im lặng, thì rất đáng sợ.
“Thiếu gia, cuộc họp…” Trợ lí run rẩy nói.
“Dời.”
Trợ lí nhanh nhẹn gật đầu, đánh thẳng đường về biệt thự.
Đến khi bước lên phòng, gương mặt anh vẫn không thể giãn ra nổi. Mà Lăng Tuệ lại thấy rất thích thú với điều này, chỉ có những lúc nghiêm túc giận dữ, anh mới có cái phong thái như ban đầu cô gặp.
Thay đồ ở nhà xong, cô cũng chẳng ở trong phòng nữa. Cầm lấy tập vẽ của mình mà bước xuống dưới nhà. Có thể nói, phong cảnh ở khu biệt thự này vào những đêm thu dù hiu quạnh nhưng vẫn rất thơ mộng và đẹp.
Ngồi trước bậc thềm, Lăng Tuệ tùy tiện vẽ phác họa vài đường, từ lúc nói chuyện với đàn anh, cô lại có hứng thú trở lại với những bức tranh của mình.
Những tệp tranh của cô, hầu hết đều ở khu nhà cũ.
Đang mải mê, thì đằng sau đã có bóng dáng cao lớn tự lúc nào. Anh lặng nhìn cô, trong đầu lại nhớ đến cái tên ban nãy, rõ ràng là hắn có ý với cô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-vo-yeu/1185288/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.