Lộ Nhan trở về nhà ngay sau đó. Bế con trên tay, Lộ Nhan vui vẻ chọc ghẹo cọ má và má của Cà Rốt. Bé con thích chí cười toe toét ê a cùng mẹ. Dì Tư bước ra đưa cô một cốc nước, nở nụ cười hiền.
-Xem ra hôm nay tiểu thiếu gia rất vui.
-Dạ vâng, được chơi với ông bà nội nên cái mặt cũng hớn hơn hẳn.
-À Lộ Nhan, thiếu gia về rồi đấy!
-Phong Đằng về rồi sao ạ?
-Thiếu gia vừa về tầm hai mươi phút gì thôi.
Lộ Nhan nhớ lại lời nói của thư ký hôm qua. Anh thật sự là làm việc đến quên ăn, quên ngủ để về sớm với cô sao? Công việc trong hai tuần, chớp mắt chỉ giải quyết trong sáu ngày. Nghĩ đến thôi là lòng đã vô cùng xót.
-Đi Tư, dì bế Cà Rốt giúp con.
Đưa con cho dì Tư, Lộ Nhan vội vàng chạy lên lầu. Cánh cửa phòng ngủ bật mở cũng là lúc anh vừa bước ra từ phòng tắm. Hai ánh mắt chạm phải nhau, Phong Đằng khẽ nở một nụ cười. Chưa kịp nói lời nào, anh đã cảm nhận cả cơ thể Lộ Nhan bổ nhào vào lòng mình. Sự mềm mại ở môi làm anh mở to mắt ngạc nhiên. Lộ Nhan là đang hôn anh? Lộ Nhan mút máp cánh môi anh nhưng vì không đủ kinh nghiệm mà chỉ chờn vờn ở bên ngoài.
Phong Đằng khẽ nhắm mắt lại, bàn tay đặt trên eo cô siết chặt cô lại với mình. Anh chuyển tư thế bị động sang chủ động quấn lấy đôi môi ngọt ngào. Lưỡi anh tinh xảo luồn lách vào bên trong quấn chặt lấy lưỡi cô, hút sạch vị ngọt ngào bên trong. Dứt nụ hôn, Lộ Nhan gục đầu trên ngực anh thở dốc. Phong Đằng khẽ cười đưa tay ôm lấy Lộ Nhan vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô hít lấy mùi hương dịu nhẹ.
-Sao vậy?
Lộ Nhan ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh. Thấy vậy, Phong Đằng cũng cúi xuống nhìn cô. Lộ Nhan da mặt mỏng liền vùi mặt vào ngực anh lí nhí.
-Người ta nhớ chồng không được sao?
Nghe lời ngọt ngào, khóe môi Phong Đằng cong lên một đường. Đây có phải là anh đang nằm mơ không? Kéo cô lại ôm chặt lấy cô hơn, anh sợ rằng đây chỉ là mơ, khi mở mắt thì cô sẽ tan biến, không còn ngọt ngào với anh nữa.
-Anh cũng nhớ em.
-Nhớ nhiều không?
-Rất nhiều!
Anh khẳng định tình yêu của mình giành cho cô, Lộ Nhan khẽ cười đưa tay đánh nhẹ lên ngực anh.
-Đồ đại ngốc nhà anh, em thật sự đang rất giận đấy!
-Làm sao đây? Là do anh không gọi cho em sao? Lộ Nhan, anh xin lỗi.
-Không phải, hôm qua em có gọi cho thư ký của anh. Cậu ta bảo anh bỏ bữa, còn không chịu ngủ, anh có phải là muốn chết sớm rồi không?
Phong Đằng bật cười nhìn con mèo nhỏ đang xù lông oán trách mình. Phong Đằng giơ hai tay lên đầu hàng rồi lại ôm lấy cô.
-Anh xin lỗi, anh chỉ muốn giải quyết công việc thật sớm để về với em và con. Anh thật sự rất nhớ em, nếu thật sự phải ở thêm ở Paris một ngày nào nữa, anh sợ bản thân không chịu nổi vì nhớ em mất.
Nhớ em thì liền bỏ rơi sức khỏe sao? Anh biết em lo lắm không?
-Được rồi mà, anh xin lỗi. Anh có quà cho em.
Phong Đằng buông cô ra, mở khóa vali lấy ra một hộp nhung xanh nhỏ. Bên trong có chứa một chiếc đồng hồ vô cùng sang trọng và tinh tế. Mặt đồng hồ còn là hình cưới của hai người, xung quanh cẩn thận mà đánh từng viên kim cương một vô cùng bắt mắt.
-Bà xã, anh biết là em rất hay chờ anh về mỗi khi anh có việc bên ngoài. Hôm nay, anh tặng em chiếc đồng hồ này. Nó không phải dùng để quản lý thời gian của em, mà là để quản lý thời gian của Hàn Phong Đằng anh. Sau này, nếu khi anh trở về mà đồng hồ này điểm sau 8 giờ tối thì mọi quyền xử phạt đều trong tay em.
-Làm như em kiểm soát anh lắm không bằng.
-Lộ Nhan, anh biết là quá khứ của anh không tốt. Vì vậy, mà em cũng không tin tưởng anh. Nhưng anh xin hứa, sau này chỉ một mình em. Thời gian của anh trao hết cho em, một giây một khắc cũng là của em.
Đáy mắt Lộ Nhan khẽ đỏ lên, cô gật đầu liên tục ôm chầm lấy anh. Phong Đằng khế cười hôn lên tóc cô.
-Sao vậy?
Phong Đằng, em yêu anh.
Lời nói này làm trái tim Phong Đằng hẫng đi một nhịp. Anh thật sự đã nghe cô nói cô yêu anh, Khiết Lộ Nhan yêu anh. Đáy mắt rưng rưng hiện rõ sự vui sướng.
-Lộ Nhan, anh cũng yêu em. Anh không nằm mơ đúng không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]