Phong Đằng tập trung công việc đến mức không gọi về nhà cho cô. Mỗi ngày đều chỉ nhắn tin dặn dò cô ăn uống đầy đủ và ngủ đủ giấc. Nhưng Lộ Nhan nào muốn nhìn mấy dòng tin nhắn không cảm xúc đó. Cô muốn được thấy anh, được nghe giọng anh, được biết rằng anh đang ổn. Nhưng cô cũng không dám gọi cho anh, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh. Lộ Nhan 5 ngày rồi luôn trong trạng thái nhớ nhung.
-Phong Đằng, anh có phải là có em nào bên đó rồi không? Sao không gọi cho em chứ? Anh không nhớ em... anh quên em...
Đã cầm điện thoại lên, chần chừ vài lần bấm vào danh bạ của anh nhưng cô vẫn không dám bấm gọi đi. Lộ Nhan nghĩ ngợi một lát quyết định gọi cho thư ký của anh. Như vậy chắc là sẽ đỡ phiền hơn. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy khi thấy tên danh bạ của cô.
“Alo, tôi nghe thư phu nhân."
-Chào anh, tôi muốn hỏi là... Phong Đằng anh ấy có ở đó không? Đã mấy ngày anh ấy không gọi về, làm tôi có chút lo lắng.
“Dạ vâng, phu nhân đừng lo. Chủ tịch chính là rất nghiêm túc làm việc để rút ngắn thời gian công tác. Đã mấy ngày, chủ tịch chỉ ăn duy nhất một bữa, ngủ cũng rất tạm bợ vài ba tiếng, sau đó lại làm việc"
Cái tên thư ký này câu trước nói cô đừng lo, câu sau liền nói những lời làm người ta lo lắng. Lời của thư ký làm cô nhíu mày, nỗi lo lắng dâng trào cuồn cuộn trong lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3743996/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.