Không phải nói, Phong Đằng bây giờ hệt như một con người khác. Anh mừng rỡ đón nhận một cuộc sống mà anh từng chán ghét, anh trân quý người bên cạnh như thể chưa từng ghét bỏ việc bị kiểm soát. Bỗng chốc anh cảm thấy lập gia đình không tệ chút nào. Thậm chí là anh đang hạnh phúc vì điều đó.
Anh bước ra vườn, lẽo đẽo theo sau Lộ Nhan như một cái đuôi. Phong Đằng lo rằng chuyện ban nãy sẽ lại xảy ra. Cô mà bị gì thêm lần nữa chắc anh chết mất. Khiết Lộ Nhan lại cảm thấy như vậy rất phiền, cảm giác làm gì cũng không yên.
-Hàn Phong Đằng, anh rảnh rỗi như vậy thì về Hàn thị làm việc đi. Chẳng phải có rất nhiều việc cần giải quyết sao?
-Nhiều việc cũng không quan trọng bằng vợ con anh.
-Anh mau về thành phố S, bằng không tôi sẽ không cưới nữa.
-Ơ... đừng... anh về, anh về liền. Nhưng em nhớ cẩn thận. Còn nữa, nhớ ăn uống đầy đủ....
-Anh có về không?
-CÓ. CÓ
Phong Đằng trở về thành phố S nhưng không phải trở về biệt thự mà là trở về Hàn gia. Trên con xe hạng sang bóng loáng, Hàn Phong Đăng hạ cửa kính để luồng gió nhè nhẹ se se lạnh của tiết trời cuối thu phả vào. Lâu lâu, khóe môi mỏng lại khẽ cong lên. Anh như vậy lại sắp trở thành chồng, thành cha.
Chiếc xe lướt ngang qua một quán bar đầy sang trọng. Người bước ra trong đó là Khả Yên, ả ta đang ôm ấp một lão già bụng phệ nhưng trên người lão lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3734886/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.