Cả đêm hôm ấy Phong Đằng không thể ngủ được, anh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc nhưng đều nhận lại là thông báo thuê bao. Anh rất mong trời mau sáng để đến gặp cô, mong cô tha thứ và cho anh cơ hội để anh bù đắp. Chỉ nghĩ đến hình ảnh đêm đó thôi là anh đã vô cùng đau lòng, anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại không thể kiểm soát được mà làm vậy với cô. Mở bộ sưu tập trên điện thoại, anh nhìn ngắm hình ảnh cô qua những bức hình mà anh đã chụp lén, nước mắt khẽ rơi xuống chạm vào màn hình.
-Lộ Nhan, có phải em ghét anh lắm không? Anh xin lỗi nhé... xin lỗi vì chưa thể cho em hạnh phúc mà đã làm cho em đau khổ.. tha thứ cho anh được không...
Anh cứ vậy ôm lấy hình ảnh cô, ngồi trên giường thẩn thờ tự trách mình cho đến khi trời sáng. Thay đồ gọn gàng, anh bước xuống nhà từ chối bữa ăn sáng của dì Tư rồi vội ra xe để sớm về quê của Lộ Nhan, anh muốn chứng minh cho cô thấy anh đối với cô là thật lòng.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng anh cũng đã tới nơi cần tới. Nhìn căn nhà cấp 4 sập xệ trước mắt khiến anh đau lòng. Chỉnh trang lại trang phục, anh bước tới hít một hơi sâu nhìn qua cánh cửa sắt. Bà Khiết đang quét sân thấy anh lấp ló ở ngoài liền khó hiểu. Dẹp chiếc chổi qua một góc, bà bước ra nhìn anh nở một nụ cười hiền.
-Cậu trai, cậu tới tìm ai sao?
-A,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3730492/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.