Trở về phòng mình, anh tìm đến điện thoại gọi cho bà Hàn. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, anh đã không giữ được bình tĩnh mà gắt lên.
-Mẹ, có cần thiết phải làm như vậy không? Sao mẹ có thể chứ?
Nói gì vậy chứ? Có phải gạo nấu thành cơm rồi không?
-Phải, tất cả đều như sắp đặt của mẹ. Nhưng mà cô ấy chán ghét con luôn rồi. Sao mẹ có thể làm như vậy? Mẹ có biết như vậy là con đang cưỡng bức con gái người ta không? Đó là danh dự, là sự trong sáng của một người con gái!
Bà Hàn vì phút nông nỗi lại không nghĩ hậu quả lại lớn như vậy. Bà bàng hoàng nhận ra lỗi sai nhưng tất cả đã quá trễ. Hàn Phong Đằng hít một hơi thật sâu giữ bình tĩnh.
-Trễ rồi, mẹ ngủ đi.
-Phong Đằng, mẹ sai rồi.
-Con tắt máy đây.
Phong Đằng tắt máy bà Hàn, nằm xuống giường nhìn thẳng lên trần nhà. Anh không biết bây giờ nên đối diện với cô như thế nào nữa. Cả đêm nay anh không thể nào chợp mắt, thứ duy nhất anh thấy đó là tội lỗi. Cầu mong cô có thể tha thứ và cho anh cơ hội để bù đắp.
Sáng hôm sau, Hàn Phong Đằng bước xuống nhà nhìn vào trong bếp như một thói quen. Không thấy Lộ Nhan, anh nhíu mày, cảm giác bất an tràn vào cõi lòng. Bước nhanh về phía bếp, anh nhìn Dì Tư như muốn xác nhận điều anh nghĩ trong đầu không phải sự thật.
-Lộ Nhan đâu?
-Con bé ngủ chưa dậy, chắc là mệt. Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3730491/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.