Phong Đằng trở về biệt thự trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Anh lượt khượt bước vào nhà, đôi mắt mơ hồ vì men rượu bủa vây. Ngã người xuống sofa, anh bất giác cảm thấy rất bất lực. Cuối cùng Phong Đằng anh cũng hiểu cảm giác bị bỏ rơi. Lúc này, một bóng dáng quen thuộc từ nhà bếp bước ra, bà Hàn nhíu mày đưa cho anh một ly nước.
-Khuya như vậy mới về, đã vậy người toàn là mùi rượu, con xem con còn giống phong thái của người đứng đầu Hàn thị không?
-Mẹ... sao mẹ lại qua đây?
-Thì là mau chóng mang con dâu về nhà chứ sao? Uống nước đi cho tỉnh táo.
-Con dâu gì chứ? Cô ấy hình như thích người khác rồi.
-Nói những nói cuội gì vậy? Con dâu mà ta chọn nhất định phải là của ta, không để cho hào môn nào khác có được. Mau uống nước đi!
Hàn Phong Đằng không thể khuyên ngăn nổi mẹ mình, anh uống ly nước trên bàn rồi lại ngã người ra sofa. Bà Hàn chỉ khẽ nở nụ cười rồi vội vàng rời đi.
-Còn lại là phần của con!
Phong Đằng ngồi một lúc, anh đứng dậy muốn lên phòng nghỉ ngơi những bỗng dưng một trận quay cuồng ủ về. Ngã xuống sofa, anh cảm nhận cơ thể đang dần nóng lên và khó chịu. Mở hai cúc áo đầu cũng không khiến anh vơi đi bớt sự bức rứt trong người. Cả thân thể rũ rượi dần mất kiểm soát tiến về phía cuối dãy hành lang, nơi có căn phòng của Khiết Lộ Nhan. Không gõ cửa cũng chẳng lên tiếng, anh bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3730485/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.