Lâm Chấn Lãng cùng Phương Vy cứ vậy nắm tay nhau dạo phố. Bỗng dưng cô lại buông tay anh ra khiến anh có chút hụt hẫng. Cô
gái nhỏ chạy lại ngồi xuống ghế đá bên đường, khẽ cười nhìn anh.
-Chấn Lãng, ngồi đây đi!
-Ừm.
Chấn Lãng ngồi xuống bên cạnh, Phương Vy nhìn anh rồi vội vàng đảo mắt nhìn ra ngoài đường phố. Cô sợ nếu cô cứ mãi ngắm nhìn anh thì cô sẽ không giấu đi được lòng mình mà thổ lộ cho anh biết. Phương Vy rất sợ, sợ anh biết tình cảm của mình sẽ né tránh, sợ rằng sẽ không được ở bên cạnh anh như lúc này nữa.
-Chấn Lãng, anh thích chị Lộ Nhan lắm sao?
-Hửm? Sao bỗng dưng em lại hỏi chuyện này?
-Vì em quan tâm anh... vì anh là người quan trọng của em.
Lâm Chấn Lãng phì cười đưa tay lên xoa đầu cô nhưng cô lại vội né tránh. Phương Vy muốn nghe câu trả lời của anh.
-Chị ấy quan trọng với anh lắm sao?
-Ừm. Đứa trẻ ngốc như em không hiểu được tình yêu đâu.
Ừ nhỉ, em là đứa trẻ ngốc... trễ rồi... em về trước nhé...
-Anh đưa em về.
-Không cần đâu, em có hẹn với bạn rồi. Em đi trước đây, tạm biệt.
Nói rồi cô vội đứng dậy quay lưng đi, nén nước mắt đủ rồi, cô cũng khóc rồi. Cô đúng là đứa trẻ ngốc, chỉ biết mãi ôm mộng một mối tình đẹp như tranh mà không bao giờ biết phấn đấu.
Sáng hôm sau, Lộ Nhan dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3730484/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.