Khiết Lộ Nhan về quê thật sự không một chút nhớ đến anh. Cô như vậy lại chẳng thèm gọi cho anh, đã là hai ngày rồi. Hàn Phong Đằng sắp vì cô mà hao tổn tâm trí rồi. Ngồi ở chiếc ghế chủ tịch mà đầu óc anh toàn trên mây, cả ngày đều ngồi ngắm chiếc điện thoại, chuông đổ liền mong rằng đó là cô nhưng hết lần này đến lần khác đều thất vọng.
-Khiết Lộ Nhan, em không nhớ tôi sao?
Nếu không phải vì sợ sẽ ảnh hưởng đến kì nghỉ của cô thì anh đã gọi một ngày hàng trăm cuộc gọi rồi. Hàn Phong Đằng anh nhớ cô đến sắp phát điên rồi.
-Lộ Nhan, tôi nói cho em biết, nếu em còn không gọi cho tôi thì tôi sẽ giận đấy!
Ấy vậy mà cả ngày cũng không có nổi một tin nhắn chứ đừng nói tới là cuộc gọi. Cuối cùng kẻ thua cuộc vẫn là anh.
-Được thôi, tôi thua em. Tôi làm sao có thể giận em cơ chứ.
Không có Lộ Nhan, Phong Đằng như trở lại con người của trước kia. Cuộc sống của anh nhàn chán và vô vị. Sáng dậy đi làm, tối tới lại về nhà nhốt mình trên phòng. Không trò chuyện cũng không muốn trò chuyện cùng ai. Dì Tư nhìn anh cũng chỉ lắc đầu ngao ngán cầu mong Lộ Nhan sớm quay lại để vực tinh thần cho thiếu gia nhà mình.
Sáng nay vừa bước vào tập đoàn đã bắt gặp Khả Yên ngay trước cổng. Phong Đằng nhíu mày bước lại nhìn ả. Khả Yên đang vùng vắng trong tay của các bảo vệ, thấy anh liền khẽ cười. Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3726877/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.