Hàn gia đang ăn uống trò chuyện vui vẻ thì tiếng chuông điện thoại của Phong Đằng vang lên. Anh đưa tay cầm lấy điện thoại, khóe môi khế cong lên. Đặt đũa xuống chén, xin phép ông bà Hàn ra ngoài nói chuyện. Bước ra sân vườn rộng lớn, anh vô cùng hài lòng lại có chút ngông cuồng khi thấy số điện thoại của cô.
-Em nhớ tôi rồi đúng chứ? Tôi biết chắc chắn sẽ như vậy mà.
Chỉ dám nghĩ trong lòng, anh sao dám nói ra. Bắt máy đặt lên tai, anh vui vẻ nhưng lại vờ như không.
-Alo? Tôi nghe.
“Thiếu gia, người làm lại bảo thiếu gia không về nhà ăn cơm sao? Thiếu gia đi đâu vậy?"
-Sao em biết?
“Thì là mọi người lại bàn tán xôn xao trên group chat a. Thiếu gia à, sao anh cứ mãi như vậy, không biết lo cho sức khoẻ bản thân gì cả.”
-Bọn họ nhiều chuyện vậy sao?
“Không phải, tại mọi người nhắn tin trên group chat nên tôi mới thấy. Thiếu gia ăn uống kỹ lưỡng một chút, đừng để dạ dày bị đau đấy. Nếu thiếu gia bị gì, tôi cũng sẽ không yên tâm”
Phong Đằng khế cười khi nghe những lời quan tâm của cô. Cô gái nhỏ như này là muốn rót mật vào tim anh sao? Anh cho một tay vào túi quần, vừa đi vừa đá vài hòn đá nhỏ.
-Đừng lo, tôi về Hàn gia ăn cơm. Em mới là cần lo cho sức khỏe của mình đi.
“Gì chứ? Tôi khỏe như trâu vậy, cũng không biết bỏ bữa là gì, không giống với thiếu gia.”
-Tôi hứa với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3726875/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.