Thấy mặt anh đã đen xì, Lộ Nhan thôi không muốn chọc ghẹo nữa. Ăn một chút, Lộ Nhan nhìn qua anh ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Nãy giờ Hàn Phong Đằng không ăn nhiều, anh chỉ ngồi đó thẩn thờ nhìn ngắm cô. Lộ Nhan có chút cảm thấy hơi kì lạ, nhìn anh khó hiểu.
-Thiếu gia, bộ hôm nay tôi làm món ăn không hợp khẩu vị thiếu gia sao?
Hàn Phong Đằng lúc này mới bừng tỉnh, dứt ra khỏi sự u mê cô. Anh ghim một miếng sườn, cắn một miếng trong sự vui vẻ.
-Làm gì có chứ? Em làm món gì cũng đều rất hợp khẩu vị của tôi.
-Vậy sao thiếu gia cứ nhìn tôi mãi vậy? Hay trên mặt tôi có gì sao?
-Không, mặt em thì dính gì chứ? Chỉ dính sự xinh đẹp!
-Oẹ!
Khiết Lộ Nhan vờ oẹ lên một cái, quay sang nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến rồi cười một cái. Càng lúc cô càng cảm thấy tên Phong Đằng này kì lạ. Hàng nghìn kế sách thì chạy chính là thượng sách.
-Tôi cần đi về nhà, không thể ở đây thêm.
Hàn Phong Đằng nhìn đồng hồ trên tay, còn chưa hết giờ nghỉ trưa mà cô muốn bỏ anh về rồi ư? Nắm lấy cổ tay cô, anh nghiêm nghị lên tiếng.
-Tôi chưa cho phép!
-Nhưng mà…
-Em còn lầm bầm nữa thì tôi sẽ trừ lương.
Khiết Lộ Nhan không còn cách nào khác đành ngồi lại nhưng trong miệng thầm mắng anh là kẻ điên. Phong Đằng chỉ cười nhẹ, tiếp tục ăn phần ăn của mình.
-Tôi nghe hết đấy!
Lộ Nhan không thèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725994/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.