Thấy Hàn Phong Đằng không được vui, tâm trạng của Lộ Nhan cũng không thoải mái hơn. Ngồi ăn cùng Lâm Chấn Lãng nhưng đầu óc cô lại cứ treo trên mây. Thấy cô có vẻ không được vui, Lâm Chấn Lãng lại bày trò chọc ghẹo.
-Xem em kìa, đến lúc buồn mà cũng xinh đẹp như vậy. Có phải là muốn anh tương tư đến chết không?
-Hả? Anh nói gì vậy ạ?
-Thật tình! Em lại suy nghĩ cho Hàn Phong Đằng à? Cậu ta tính khí thất thường, em đừng quan tâm.
-Em biết ạ, chỉ là bỗng dưng thấy thiếu gia như vậy thì có chút kì lạ. Hơn nữa, thiếu gia nhà em tính khí rất khó chịu, lỡ như em bị đuổi thì phải làm sao?
-Thì qua Lâm gia làm việc! Chắc chắn là việc nhẹ lương cao.
-Thôi ạ, dù sao em vẫn thấy ở đây đang rất tốt.
-Anh cũng không ép em, đợi khi Hàn Phong Đằng đuổi em thì anh sẽ tranh thủ cơ hội mang em về Lâm gia.
Khiết Lộ Nhan chỉ cười nhẹ rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần cơm của mình. Xem như cuộc đời cô gặp được Lâm Chấn Lãng cũng là may mắn đi. Cả đời sau không sợ thất nghiệp.
Chấn Lãng sau khi dùng bữa còn ở lại phụ giúp cô dọn rửa chén đĩa. Dù Lộ Nhan đã đuổi khéo anh đi nhưng anh vẫn kiêm trì ở đó, lì mặt phụ giúp xong xuôi mới rời khỏi Hàn gia. Mấy người làm cũng thấy vô cùng kì lạ, Lâm thiếu gia hình như rất đặc biệt quan tâm đến cô.
-Này Lộ Nhan, cô có thấy Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725992/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.