Lộ Nhan không quan tâm đến Phong Đằng, cô vẫn tiếp tục miệt mài công việc của mình. Lộ Nhan rất thích nấu ăn, đặc biệt là nấu cơm cho gia đình. Lúc trước ở quê, một tay cô làm hết công việc trong nhà. Ba mẹ cô đều là những người lao động tay chân vất vả, ra đường lúc trời chưa ló dạng, về cũng là lúc tắt nắng chiều tà. Biết ba mẹ cực khổ nên cô luôn cố gắng vun vén cho bữa ăn được ngon nhất, có như vậy thì cả gia đình sẽ luôn vui vẻ tận hưởng bữa ăn cùng nhau.
-Lộ Nhan, tôi có thể nếm một chút được không?
Lộ Nhan ngước mắt nhìn lên Hàn Phong Đằng. Trong đầu đã xuất hiện những câu hỏi kì lạ. Rõ ràng tên này bình thường rất quy tắc, nếu chưa tới giờ ăn thì sẽ không mò vào đây ăn vụng.
“Hôm nay cái tên thiếu gia này lại giở trò gì vậy? Anh ta bị dở hơi à?”
Nghĩ như vậy nhưng cô nào dám nói ra, đành đưa đũa lên gắp cho anh một miếng thịt. Dự lấy chén để vào cho anh nhưng Phong Đằng lại giữ tay cô lại, anh cúi người ăn miếng thịt trên tay cô. Vẻ mặt anh vô cùng hài lòng, vừa nhai vừa gật gù khen ngon.
-Rất tốt! Rất ngon!
-Cảm ơn thiếu gia đã khen.
-Cô xứng đáng mà.
Hàn Phong Đằng đưa tay lên xoa đầu cô, gần như anh rất muốn trêu tức Lâm Chấn Lãng phía sau. Nhưng anh đâu ngờ rằng, Lâm Chấn Lãng không chút tức giận hay khó chịu, thậm chí còn rất vui vẻ. Anh tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725991/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.