Hàn Phong Đằng rời khỏi nhà nhưng lại không yên tâm mà quay lại nhắc nhở người làm một lần nữa.
-Nhớ để yên cho Lộ Nhan ngủ, không được làm phiền cô ấy.
-Ơ, dạ vâng thưa thiếu gia.
Dì Tư dạ vâng nhưng vẫn không hiểu nổi thiếu gia nhà mình đây là bị gì? Sao bỗng dưng lại quan tâm đến một cô giúp việc như vậy. Hàn Phong Đằng quay người đi nhưng lại một lần nữa quay lại, anh chỉ tay lên trời ra vẻ rất khó nói nhưng rồi cũng phải nói.
-Dì Tư, dì nấu sẵn đồ ăn sáng cho Lộ Nhan, đợi khi cô ấy thức dậy thì đưa cho cô ấy ăn. Tôi thật ra không muốn người khác nghĩ tôi bào mòn sức lao động người làm, chứ không phải quan tâm cô ấy.
-Dạ vâng, tôi hiểu thưa thiếu gia.
-Được, rất tốt. Tôi đi làm đây!
-Dạ, thiếu gia đi làm cẩn thận.
Dì Tư nhìn bóng dáng thiếu gia rồi thầm cười. Nuôi lớn thiếu gia từng này, bà chưa bao giờ thấy thiếu gia như vậy.
-Xem ra, thiếu gia nhà ta biết yêu rồi.
Lộ Nhan hôm qua bị làm phiền nên hôm nay đã ngủ đến quên giờ giấc, tỉnh dậy cũng đã là 9 giờ sáng. Nửa tỉnh nửa mê, cô mở điện thoại rồi há miệng ngớ người.
-Thật đáng chết, sao có thể ngủ tới giờ này chứ? Lộ Nhan ơi, mày chết thật rồi!
Cô hốt hoảng đi làm vệ sinh rồi chạy ra ngoài tìm dì Tư. Vừa thấy dì, cô đã vội vàng chạy lại, cúi đầu cùng vẻ mặt vô cùng ăn năn lên tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725982/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.