Lộ Nhan về phòng vẫn còn hậm hực vì anh dám nạt nộ mình. Ngã nhào xuống giường, Lộ Nhan lăn vài vòng rồi hét lớn. 
-Hàn Phong Đằng lên tên đáng ghét. 
Mới đó mà đã một tháng Lộ Nhan chính thức làm việc tại đây. Mỗi ngày vừa phải chăm sóc anh vừa phải xem nét mặt của anh, thật là mệt chết đi được. Nhiều lúc Lộ Nhan thầm nghĩ sẽ kiếm chuyện phá phách để bị Hàn Phong Đằng đuổi việc, sau đó sẽ được làm việc tại Lâm gia, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lâm Chấn Lãng mỗi ngày. Nhưng mà không ai cho cô cái can đảm để làm điều đó, lỡ như chọc tức tên Phong Đằng kia khiến anh ta nổi trận lôi đình thì chắc cái mạng nhỏ của cô cũng không còn mất. 
Nhưng đối với Hàn Phong Đằng thì khác, từ ngày có cô anh cảm thấy việc ở nhà ít nhàm chán đi hẳn. Người làm trong nhà cũng công nhận rằng, từ ngày có Lộ Nhan, anh chịu cười hơn trước rất nhiều. Thật ra bộ dáng khó ở của anh bây giờ không là gì so với khuôn mặt lạnh tanh, đầy sát khí của anh lúc trước. Đối với Lộ Nhan, anh bây giờ rất đáng ghét nhưng đối với những người làm khác, anh bây giờ rất đáng yêu. 
Đồ ăn do Lộ Nhan nấu thật sự rất hợp khẩu vị với Phong Đằng. Vì vậy mà anh cũng chăm ăn hơn một chút so với lúc trước. Ngoài ăn sáng và tối tại nhà thì dạo gần đây Phong Đằng còn có cả thói quen ăn khuya. Mà bất cứ thói quen nào mới của anh cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725981/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.