Chương trước
Chương sau
Cái nắng của ngày mới thật khiến cho những người lâu ngày mới được nghỉ ngơi như Hàn Phong Đằng phải bực mình. Hất tung chiếc mền trên người, anh đứng dậy kéo rèm cửa nhìn ra ngoài đường phố.

-Thật tình!

Quay người vào trong làm vệ sinh cá nhân, nhìn bản thân đã ưu tú trong gương anh mới bước xuống nhà. Khiết Lộ Nhan hôm nay lại dậy từ sáng sớm, cô quét dọn sân vườn, chuẩn bị đồ ăn sáng, từng chút một đều làm rất cẩn thận khiến dì Tư cũng không cơ hội tranh giành.

Vậy mà tên Phong Đằng đó sáng ra đã mang một khuôn mặt đầy tà khí nặng nề. Lộ Nhan nhìn qua cũng cảm thấy ớn lạnh trong người, tốt nhất là không nên chọc giận anh. Đặt lên bàn ly sữa ấm, cô khẽ cười giữ lễ phép cúi đầu.

-Thiếu gia uống sữa đi ạ.

-Ừm.

Anh không ngước mắt lên, vẫn chăm chăm nhìn vào tờ giấy báo thị trường. Khiết Lộ Nhan nheo mắt nhìn qua nhưng bản thân lại không hiểu chút gì. Đầu óc cô đơn giản như vậy, mấy cái tài liệu số sách kinh doanh, thật sự không phù hợp.

Lúc này, một nam nhân khác bước tự nhiên xuất hiện. Lộ Nhan trố mắt nhìn, người này vậy mà không cần bấm chuông cửa lại trực tiếp có thể vào đây. Trong đầu thầm nghĩ không biết anh chàng này là ai mà lợi hại như vậy.

“Trời đất, có khi nào đây mới thật sự là người yêu của cái tên Phong Đằng kia. Còn cái cô Khả Yên hôm qua, chắc chỉ là bình phong… hahaha, nghĩ thôi cũng thấy hai người này đáng yêu.”

Nam nhân hạ người xuống sofa, bắt chéo hai chân lại thản nhiên nhìn Phong Đằng.

-Làm gì mà sáng sớm ra đã mặt cau, mày có vậy?

Phong Đằng ném tờ báo thị trường trên tay xuống bàn, ngước nhìn người trước mặt.

-Lâm Chấn Lãng, cậu nói xem tôi có nên giết chết cái tên bệnh hoạn như cậu không?

-Tôi làm gì? Cậu điên à?

-Còn không làm gì? Cậu như vậy lại ngang nhiên đầu tư vào Tần thị. Cậu rõ ràng biết tôi ghét lão ta thế nào mà. Cậu muốn tôi tức chết thì cậu mới hài lòng?

-Hay thật, Hàn thị các cậu không thích nhưng Lâm thị chúng tôi thích. Cậu bớt keo kiệt, ích kỉ lại đi. Nghĩ lợi ích của bạn thân cậu một chút, hợp đồng lần này mang lại doanh thu và lợi nhuận rất cao!

-Điều đó Hàn thị có thể cho cậu.



-Nhưng tôi không thích hợp tác và làm việc với cậu!

Hàn Phong Đằng nhìn người anh em của mình bán đứng mình một cách ngang nhiên, lại còn như thể cậu ta không làm gì sai trái cả.

-Cậu gan thật, có ngon thì sau này cướp luôn vợ tôi đi.

-Thú vị nha, nhưng còn phải xem cô ấy đáng yêu, xinh đẹp đến thế nào đã.

Lâm Chấn Lãng cười híp mặt lại. Tuy là bạn thân nhưng tính cách của Chấn Lãng lại hoàn toàn khác với Phong Đằng. Là người hướng ngoại, Chấn Lãng luôn khiến cho mọi người xung quanh thoải mái và có cảm giác gần gũi. Bất giác, ánh mắt của Chấn Lãng đụng phải Lộ Nhan.

-Ơ, em là người làm mới à?

Lúc này Lộ Nhan mới giật mình dứt ra khỏi những suy nghĩ, cô đành cười trừ khi nãy giờ đã nghĩ ra những viễn cảnh xa xôi của hai người.

-Dạ vâng thưa Lâm thiếu gia.

Chấn Lãng vội xua tay lắc đầu, đã vậy anh còn nở một nụ cười rất thân thiện với cô.

-Không cần gọi như vậy, gọi anh là Chấn Lãng đẹp trai là được. Em lấy giúp anh một ly sữa ấm nhé.

-Dạ vâng.

Lộ Nhan bước vào trong bếp, Hàn Phong Đằng nhíu mày đá vào chân cậu bạn mình. Chấn Lãng đau điếng ôm chân nhăn mặt nhìn Phong Đằng mà buông miệng một câu chửi thề.

-Chết tiệt, cậu bị điên à?

-Muốn uống sữa thì về nhà cậu mà uống.

-Tôi thích uống ở nhà cậu, chết cậu sao?

-Phải, tốn tiền nhà tôi.



-Cậu… đúng là tên không có tính người.

Nói là thế nhưng Lộ Nhan cũng mang ra cho Chấn Lãng một ly sữa ấm. Uống một hơi cạn sạch sẽ, Chấn Lãng lại đưa mắt nhìn Lộ Nhan.

-Em bao nhiêu tuổi vậy?

-Tôi 22 ạ.

-Em cứ thoải mái đi, anh không khó ưa như tên thiếu gia nhà em đâu.

Hàn Phong Đằng đen mặt cho Lộ Nhan lui xuống bếp rồi nhìn về phía Chấn Lãng nhếch mép.

-Cậu đang cưa cẩm người làm của tôi đấy à?

-Không hề, Lâm thiếu gia tôi đây rất nghiêm túc chuyện tình cảm. Sau này, nhất định chỉ yêu mỗi một mình vợ tôi.

-Vợ? Ai thèm lấy một tên như cậu.

Chấn Lãng tức muốn trào lửa ra khỏi miệng, tiếng la hét bên ngoài phong khách thu hút sự chú ý của Lộ Nhan. Phong Đằng như vậy lại đang bị Chấn Lãng kẹp cổ mà la oai oái. Cô bụt miệng cười một tiếng.

-Cho đáng đời tên nhà anh, đồ mặt lạnh đáng ghét. Nhưng mà… Chấn Lãng cũng đẹp trai quá đi… quả là những người đẹp trai, nhiều tiền thì thường chơi chung với nhau.

Lúc Chấn Lãng ra về còn vui vẻ chào tạm biệt cô và mọi người. Cậu trai này thật sự rất ấm áp và gần gũi. Nếu biết trước cô đã xin vào Lâm gia làm việc. Ở chung với cái tên Phong Đằng này, có ngày cô lên cơn đau tim mất.

-Suy nghĩ gì đấy?

Giật mình khi nghe giọng Phong Đằng, Lộ Nhan khẽ cười trừ vội lắc đầu.

-Không có gì đâu thiếu gia.

-Lo làm việc đi!

Anh bỏ lên lầu, Lộ Nhan thật muốn lấy dép mà chọi thẳng vào anh. Người gì mà khó chịu, khó tính cả khó ưa nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.