Hàn Phong Đằng ngồi im trên bàn lướt điện thoại. Là người của công việc nên ngay cả việc lướt điện thoại của anh cũng là lướt những thông tin chính khoáng và thị trường doanh nghiệp. Lộ Nhan thoáng nhìn qua anh, nhìn cái gương mặt cứng nhắc đó cũng chỉ biết cảm thán.
“Anh ta là người được đúc bằng đất sét sao? Vừa cứng nhắc vừa khó chịu, nhìn thôi cũng không thể thấm nổi.”
“Ôi trời, nếu không phải vì miếng cơm manh áo thì mình sẽ không bao giờ thèm nhìn cái khuôn mặt chán ghét của tên này.”
Cảm thấy bản thân quá mấy tập trung, cô lắc lắc đầu đá văng những suy nghĩ ra khỏi đầu. Loay hoay một lúc cũng ra được một bàn ăn, Lộ Nhan bày trí ra đĩa rồi đặt lên bàn ăn cho anh. Đưa đũa và muỗng qua cho anh, Lộ Nhan cũng không dám tò mò gì thêm. Chỉ sợ vạ lây khi khuôn mặt của Phong Đằng đang rất khó chịu, mà tên này có lúc nào mặt không khó chịu cơ chứ.
-Thiếu gia ăn đi ạ.
Phong Đằng gật nhẹ đầu ăn vài miếng. Đánh giá sơ bộ các món ăn không tồi, anh nhíu mày chỉ vào món thịt xào cà chua.
-Lần sau đừng xào cà chua, dọn món này vào trong đi.
-Làm sao vậy? Thiếu gia không ăn được món này sao?
-Tôi bị dị ứng cà chua.
Lộ Nhan à lên một tiếng, nhanh nhẹn dẹp đĩa thịt cà chua kia vào bếp. Bên ngoài vui vui vẻ vẻ nhưng bên trong cô đã hận không thể bóp chết anh. Vừa quay mặt đi liền lầm bầm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725977/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.