Cả buổi sáng, Hàn Phong Đằng không rời khỏi phòng làm việc. Anh hệt như một kẻ điên lao vào công việc vậy. Người ta đau khổ, hành hạ bản thân vì tình yêu còn với anh thì hành xác bản thân bằng công việc, cả ngày nghỉ cũng không để bản thân được thoải mái.
Khiết Lộ Nhan lại rất hăng hái làm việc nhà, hết lau dọn lại giặt quần áo, nấu ăn, cô cũng không để bản thân được nghỉ ngơi chút nào. Nhưng so với mấy việc dùng não như Phong Đằng thì cô thấy công việc của mình cũng rất thoải mái.
Hàn Phong Đằng tới tận trưa mới xuống ăn nhưng khuôn mặt vẫn không có chút gì gọi là thả lỏng. Cơ mặt anh lúc nào cũng căng như sợi dây đàn vậy, cảm tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người đối diện.
Lộ Nhan nhìn mặt anh thở dài, cô thật muốn hỏi anh cả ngày mang bộ mặt như vậy thì có mệt không? Nhưng nghĩ lại vẫn thôi, cô nên giấu những suy nghĩ riêng tư này vào lòng. Nếu không tên Phong Đằng kia sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất. Thấy cô cứ đứng nhìn mình mà ánh mắt không mấy thiện cảm, Hàn Phong Đằng ho nhẹ cảnh cáo cô.
-Nói cho cô biết, đừng có nghĩ xấu về tôi. Để tôi biết được thì cô không xong đâu.
-Anh cũng có tốt đẹp đâu?
-Lầm bầm cái gì đó?
-Ha, nói anh đẹp trai, dễ thương, hào phóng số một. Trên đời này không tìm ra một ông chủ thứ hai giống như anh.
Hàn Phong Đằng biết cô chống chế nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phuc-trai-tim-vo-yeu/3725979/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.