Tiếng hét của Tần Triết Viễn làm hai người còn lại chú ý. Chỉ thấy một khuôn mặt đã phân hủy gần hết từ từ nhô lên, dán chặt vào kính cửa, thấp thoáng còn thấy nụ cười trên đôi môi lở loét. Đó chính là người phụ nữ váy đỏ ban nãy. Cô ta đang không ngừng đập vào cửa kính, miệng rên rỉ:
“Tại sao lại không chở tôi? Tại sao lại không chở tôi? Tôi muốn về nhà!”
Lần đầu gặp quỷ lại chỉ cách một lớp kính mỏng, Tần Triết Viễn tái mét mặt, tay run bần bật vặn mở động cơ. Tuy sợ là vậy nhưng anh ta không hề ngất đi, Dương Ngữ Ninh rất muốn khen ngợi.
Cô lục tìm trong chiếc ba-lô nhỏ của mình được một lá bùa, nhoài người đập mạnh lên cửa kính ở ghế lái, đồng thời hét lên: “Ma quỷ phương nào, biến!”
Cách một lớp kính, lá bùa tự dưng bốc cháy, nữ quỷ ở ngoài cũng vội vàng hét toáng lên, lùi ra xa thật xa.
“Lái xe!” Dương Ngữ Ninh nghiêm giọng.
Tần Triết Viễn người mềm như sợi bún, run rẩy giẫm chân ga, lao đi. Lão Vương lần đầu gặp chuyện này có phần tò mò, định quay đầu lại nhìn, Dương Ngữ Ninh vội vàng che mắt ông lại: “Chú à, gặp quỷ chớ ngoái đầu, chú quên ông cha ta đã truyền dạy câu này sao?”
Ma quỷ bình thường phải ngoái đầu nhìn ba lần mới bị cướp đoạt hồn vía, bởi vì theo quan niệm dân gian xưa, trên vai mỗi người từ lúc sinh ra đã có ba bấc đèn hồn không bao giờ tắt, nhưng mỗi lần quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-nguoi-chong-luc-nua-dem/2974214/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.