Ninh Ngọc Hiên giơ bàn tay ra trước mặt Dương Ngữ Ninh, từng ngón tay thon dài, rõ khớp lắc qua lắc lại, hắn nói:
“Một năm, nếu trong vòng một năm nữa vẫn không thể truy ra thân xác ta thì thôi.”
Dương Ngữ Ninh nghĩ thầm, thời gian một năm không tính là dài, chỉ cần cố gắng hết sức mình là được.
“Vậy sau này anh sẽ tiếp tục vất vưởng như vậy ư?”
Ninh Ngọc Hiên lắc đầu: “Không, mỗi vong hồn đều có một thời hạn phiêu đãng nhất định, ví dụ như các cô có dương thọ, ta cũng có âm thọ, sau một năm nếu không tìm thấy xác, ta sẽ hồn phi phách táng, vĩnh viễn không được đầu thai.” Lời nói ra nhẹ tựa lông hồng, cứ hết như chủ nhân của câu nói không hề sợ hãi khi đối mặt với kết cục tồi tệ này.
Trái lại, khuôn mặt Dương Ngữ Ninh cứng đờ. Một lát sau cô giơ tay ra trước mặt Ninh Ngọc Hiên tỏ ý muốn móc tay hẹn ước: “Anh yên tâm, tôi là người có đạo đức, nhất định sẽ gắng hết sức giúp anh.”
Ninh Ngọc Hiên cười gian: “Nếu mà không tìm thấy, trước khi ta hồn phi phách táng, cô có thể làm tân nương của ta thì tốt, giúp ta làm trọn chữ hiếu với phụ mẫu đã khuất.”
“…” Con quỷ này không nghiêm túc được quá ba phút sao?
Phụ mẫu?
Cha mẹ anh ta có khi đã siêu thoát lâu rồi, ai rảnh ngồi đó chờ anh ta báo hiếu.
“A Ninh, cháu còn chưa ngủ sao? Giờ này còn nấu cháo điện thoại hả?” Bỗng dưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phu-nguoi-chong-luc-nua-dem/2974216/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.