Việc đến nước này, chỉ có thể tìm cách giảm nhẹ tội lỗi.
Lúc này, Nguyễn Hàm Trân đã dần bình tĩnh lại.
Cô ta không biện bạch nữa, chỉ lặng im, lắng nghe Tiền Tiểu Đa nói tiếp.
Tiền Tiểu Đa cúi đầu, giọng đều đều:
“Chúng tiểu nhân không biết tú nương kia là ai, cũng không rõ vì sao Tiểu Nguyễn nương nương lại muốn hại người. Chỉ là... Thanh Đại và tiểu nhân vốn đều là kẻ có tội, được sống tới nay đã là nhờ ơn trên ban phước, bởi vậy... chỉ mong có thể lập chút công mà chuộc lại lỗi xưa.”
Lời ấy nói ra, không ai bắt bẻ được.
Tiền Tiểu Đa và Thanh Đại nay đều là cung nhân hạ đẳng, lo quét dọn, chẳng ai quan tâm đến.
Cả hai từng bị liên quan đến vụ án Đường Lê Các, tuy chưa bị đuổi khỏi cung, nhưng cũng chẳng còn tương lai.
Ngày qua ngày sống lay lắt, mười năm như một, nếu không tìm đường lập công, e là đến c.h.ế.t cũng không ngóc đầu dậy được.
Tiền Tiểu Đa tiếp lời:
“Lúc ấy tiểu nhân không nghĩ nhiều, chỉ thấy cơ hội, liền vội chạy đến Bảo Thành Trai. Cũng may trời thương, cứu được tú nương một mạng.”
Nói đến đây, nước mắt y rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
“Đã từng có người tiểu nhân muốn cứu mà không cứu được. Nay cứu được một người khác, cũng coi như chuộc lại phần nào.”
Lời vừa dứt, trong Lãm Nguyệt Các liền lặng như tờ.
Nước trà trên lò khẽ sôi, khí nóng bốc lên, mơ hồ lan ra khắp gian phòng.
Không ai nói gì, nhưng trong lòng mọi người, đều cùng nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799499/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.