Thính Tuyết cung vẫn y như trước.
Điện lớn, nhà ngang, ngói gạch, hành lang… chỗ nào cũng giống ngày xưa.
Gió thu thoảng qua dưới hiên, nhẹ lay mấy chiếc chuông gió treo đầu dãy hành lang, leng keng vang vọng.
Ấy là do Mộ Dung Tiệp dư ngày trước thích, nên mới sai người treo cho thêm phần thú vị.
Tiếng chuông thanh thoát, âm vang kéo dài, nghe rất êm tai.
Cảnh vật vẫn như cũ, dường như vẫn là mùa xuân năm ấy, hoa nở rộ khắp sân, các nương nương trong Thính Tuyết cung tụ họp nói cười vui vẻ, y như chưa từng có chuyện gì đổi thay.
Nhưng năm tháng đổi dời, người xưa đã không còn.
Chỉ còn chuông gió vẫn treo đó, gió thổi là vang.
Thính Tuyết cung lâu ngày không người ở, bên trong tuy vẫn tươm tất, nhưng vẫn vương chút lạnh lẽo hoang vắng.
Ngoài mấy khóm hoa mới trồng trong vườn, còn lại đều không khác gì năm trước.
Để đón người mới, cung nhân đã sớm quét dọn sạch sẽ.
Lối đi lát đá trong viện cũng được rửa bằng nước sạch, sáng bóng soi được bóng người.
Lưu cô cô của Thượng cung cục đi bên cạnh Khương Vân Nhiễm, giọng nói vừa phải, nụ cười đoan trang:
“Không rõ tiểu chủ thích hoa gì, nên hải đường với quế bốn mùa đều trồng mỗi thứ một cây. Trong bồn hoa cũng đổi sang loài hợp tiết thu. Vài hôm nữa, chắc sẽ nở rộ.”
Khương Vân Nhiễm nhìn quanh vườn, khẽ cười:
“Phiền cô cô quá.”
Nàng vẫn còn có phần ngập ngừng, đi sát bên người Lưu cô cô, chẳng dám rời nửa bước.
“Tiểu chủ." Lưu cô cô hạ giọng: "Chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799500/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.