Hai khắc sau, Hồng Tụ và Thanh Đại đến khố phòng, chọn ra bốn thớt Thanh Vân Sa có vấn đề.
Bội Lan không do dự, lập tức sai Hồng Tụ đem vải đến Thượng Cung cục, yêu cầu một lời giải thích rõ ràng cho Đường Lê Các.
Trước khi đi, Hồng Tụ quay đầu nhìn Nguyễn Hàm Chương một cái, rồi ôm vải rời đi.
Thanh Đại hiếm khi lanh trí, vừa vào tẩm điện liền quỳ gối khẩn cầu:
“Nương nương, nếu để Hồng Tụ đi như vậy, nhất định sẽ bị cô cô trách phạt. Nô tỳ khẩn xin nương nương niệm tình nàng cần cù hầu hạ, tha cho nàng lần này.”
Nguyễn Hàm Chương thoáng nhìn về phía Bội Lan, lại nghe nàng hừ lạnh:
“Chuyện là do chính Hồng Tụ làm sai. Giờ để nàng đi Thượng Cung cục, cũng xem như cho nàng cơ hội chuộc lỗi.”
Thanh Đại im lặng cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Bội Lan nhớ rất rõ: “Hôm đó ngươi theo nương nương đến Càn Nguyên điện, số Thanh Vân Sa này là do Hồng Tụ kiểm kê nhập kho. Khi ấy không kiểm kỹ, giờ xảy ra sai sót, tất nhiên phải để nàng tự sửa lại.”
Lời này tuy đúng, nhưng hôm ấy Bội Lan cũng ở Đường Lê Các, lại là người đứng đầu, lẽ ra nên chịu phần trách nhiệm.
Giờ đổ hết cho Hồng Tụ, chẳng qua vì biết Nguyễn Hàm Chương sẽ không dám trách đến mình.
Thanh Đại thấy cầu xin không được, cũng không dám nói thêm, chỉ yên lặng dập đầu với Nguyễn Hàm Chương rồi lui xuống, nước mắt chưa kịp lau khô.
Nguyễn Hàm Chương mềm lòng, khẽ nói:
“Cô cô, hay để con tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799485/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.