Hồng Tụ vốn chưa từng được luyện qua, cũng không biết làm sao để nghe rõ những âm thanh nhỏ vụn kia.
Thế nhưng cô vẫn đi theo sau bước chân Nguyễn Hàm Chương, từng bước một, để lại tiếng giày khẽ vang.
Ba người trong điện dù đã cẩn thận, vẫn không ngờ Nguyễn Hàm Chương sớm có chuẩn bị, lại nghe rõ mọi lời gian hiểm.
Nàng đã có dự liệu từ trước, bởi vậy sắc mặt vẫn bình thản, chỉ nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo, mỉa mai.
Trong điện, ba người lòng đang mừng rỡ, tiếp tục bàn bạc.
Liêu Thục Nghiên hạ giọng nói:
“Chuyện đã bàn xong. Bội Lan, ngươi chỉ cần ra tay gọn gàng, nhân lúc nửa đêm g.i.ế.c nàng, sau đó phóng hỏa đốt Đường Lê các. Xong việc, ngươi lập tức rời đi, giả vờ đến Thượng Cung cục nhận việc. Đợi mọi việc yên, ta sẽ thỉnh cầu Thái hậu, xin cho ngươi rời cung dưỡng già.”
Bội Lan lại lộ vẻ do dự.
Không phải bà ta không dám g.i.ế.c người, cũng chẳng phải lưu tình với Nguyễn Hàm Chương.
Chỉ là lo cho bản thân.
“Lão gia, phu nhân… chuyện này, nô tỳ từng nghĩ tới nhiều lần.”
Bội Lan hạ giọng:
“Nhưng nếu thật muốn ra tay, chỉ có thể vào giờ Dậu. Nếu không, nô tỳ mà rời Đường Lê các đến Thượng Cung cục, nhất định khiến người sinh nghi.”
Nói tới đây, bà ta lại dừng, rồi tiếp:
“Hồi còn trong phủ, nô tỳ chẳng hiểu gì chuyện trong cung. Nay qua hai tháng, cũng đã biết sơ sơ. Việc này tuy có kế hoạch, nhưng thời gian lại khó nắm, dễ hỏng.”
Bội Lan quả nhiên khôn khéo, chỉ nghĩ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799484/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.