Bên kia, Từ Đức phi trở về Linh Tâm cung.
Mai Ảnh cô cô sai người lui xuống, rồi bước đến sau lưng Từ Đức phi, khom mình đ.ấ.m bóp:
“Nương nương, cần gì vì một kẻ trong Nguyễn gia mà giận? Không đáng.”
Từ Đức phi sắc mặt âm trầm, thần sắc uy nghi, không giận mà vẫn khiến người e dè.
Nàng ta vuốt tóc mai, giọng trầm xuống:
“Ngươi tưởng chỉ là một tiểu Bảo lâm vô lễ, không biết tôn ti hay sao?”
Nàng ta quay đầu nhìn Mai Ảnh:
“Ngươi nghĩ kỹ mà xem, nàng là người từ đâu tới?”
Mai Ảnh nghe vậy liền giật mình, trong lòng khẽ run, sắc mặt cũng dần trở nên nghiêm nghị.
“Ý nương nương là... Nguyễn gia đã sớm có tính toán?”
Từ Đức phi không đáp, chỉ lấy ngón tay gõ nhẹ lên tay vịn, từng tiếng một, như đang đếm nhịp lo lắng trong lòng.
“Thế cục hiện nay không ổn.” Nàng ta thấp giọng: "Phụ thân dù có công lớn, được phong Trung Nghĩa Bá, cũng đã là đỉnh rồi, không thể tiến thêm nữa.”
“Hiện trú quân trong kinh do phụ thân nắm, ngươi nghĩ, vì sao bệ hạ lại phong Diêu Thính Nguyệt làm quý phi, mà ta chỉ là Đức phi?”
Nàng ta mím môi:
“Không phải vì nàng sinh công chúa. Là bởi nàng là cháu ruột của Diêu tướng.”
Mai Ảnh tất nhiên hiểu rõ điều này.
Chỉ là, nhiều năm qua, Từ Đức phi vẫn không có con, muốn tiến thêm một bước lại càng khó.
Mai Ảnh do dự, rồi nhỏ giọng nói:
“Nhưng thân thể nương nương... e là không tiện...”
Từ Đức phi lạnh mặt:
“Hôm nay nhìn thái độ Nguyễn Hàm Chương, sợ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quy-phi-nuong-nuong-vinh-sung-bat-suy/4799486/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.